CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 70

khách được yên tâm nghỉ ngơi. Đây là truyền thống đối đãi với khách của
người Balti chúng ta.” Nói tới đoạn sau, giọng ông trở nên rất nghiêm khắc.

Kangkun nghe những lời Wughi nói mà sắc mặt càng lúc càng trắng

bệch. Tôi nhìn thấy những ngón tay thõng xuống bên người cậu ta khẽ run
rẩy. Cậu ta ngẩng đầu lên, nói: “Được! Cháu nhất định sẽ yêu cầu các
trưởng lão họp lại”, rồi quay người bỏ đi. Sau khi cậu ta đã đi rất lâu, trong
nhà, ngoài nhà đều im phăng phắc, tôi vẫn thần người ngồi sau cánh cửa,
trong lòng hiểu rõ lúc này cho dù có nhảy ra thừa nhận tất cả cũng đã muộn
rồi.

Sau khi Kangkun đi rồi, ba người Wughi, Sila và Ceda lặng lẽ quay vào

nhà, đi ngang qua tôi và Lâm, cũng không hỏi chúng tôi sao lại đứng đó, chỉ
có Sila ra hiệu cho chúng tôi chuẩn bị nấu bữa tối. Tôi gật đầu như một cái
máy, đi theo mọi người vào phòng.

Bữa ăn này thật nhạt nhẽo. Chẳng ai nói với ai câu nào, cho tới khi Ceda

đưa cho tôi cái bánh Chapati rồi bực bội nói một câu: “Ngải, đừng để tâm
tới Kangkun, anh ta là đồ ngốc…” Mới nói được nửa chừng, Sila đã lấy hạt
dẻ nhét vào miệng cô bé.

Ăn cơm xong, mặc dù Lâm nhiều lần ra hiệu đừng nói gì nhưng tôi vẫn

cố chấp ở lại giúp Sila rửa bát. Rửa bát xong, đợi mọi người đều tản đi, chỉ
còn một mình Wughi ở trong phòng, tôi bèn rón rén lại gần, ấp úng nói:
“Ngài Wughi, chuyện đó…”

Wughi ngước mắt lên. “Tiểu Ngải, cứ gọi ta là Wughi được rồi.” Ông cụ

đang đọc sách, một cuốn kinh Koran đã cũ và dày như môt viên gạch.

Tôi vốn định hỏi tại sao ông ta lại xua tay với tôi, nhưng không hiểu sao

lại thấy khó mở miệng đến thế, lưỡng lự một lúc lâu. Wughi thấy tôi mãi
không nói gì, bèn khẽ hỏi: “Cháu muốn hỏi về chuyện của Kangkun phải
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.