CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 72

“Tại sao?”

Anh ta chỉ khẽ lắc đầu.

Vài ngày sau, Kangkun không xuất hiện lần nào nữa. Do có tật giật mình

nên tôi lúc nào cũng thấp thỏm, không dám ra khỏi cửa, chỉ ở trong nhà
giúp Sila làm việc nhà, thế nên đã quên béng mất chuyện trong thôn sắp có
cuộc thi mà Wughi đã nói. Mãi tới ngày hôm đó, Ceda tới chỗ tổ chức cuộc
thi, không thấy tôi, vội vã quay về tìm, tôi mới sực nhớ ra.

Định gọi Lâm cùng đi thì Ceda giậm chân, bực bội nói: “Anh Lâm á?

Anh ấy đi từ lâu rồi.” Nói rồi, cô bé kéo tôi chạy đi.

Nhà của Wughi ở một nơi khá cao trong thôn, bên ngoài có trồng vài cây

bạch dương, có bậc thang đá luồn qua những gốc cây. Xuống hết bậc thang,
xuyên qua rừng hạnh nhân rồi vòng qua một khúc rẽ mới tới khoảng đất
diễn ra trận thi đấu. Rừng hạnh nhân rất lớn, bây giờ đã gần tới tháng Mười
hai, mùa thu hoạch đã qua, chỉ còn lại những cành cây trơ trụi. Xa xa phía
chân trời, có những cánh chim diều hâu đang vần vũ, những đôi cánh màu
đen như bóng tối sống động in lên đỉnh núi tuyết.

Tôi theo Ceda chạy về phía sân khấu , từ xa đã nghe thấy những tiếng

hoan hô như sấm dậy ở triền núi. Ceda càng chạy càng nhanh, khi sắp đến
lưng chừng núi, cô bé thấy tôi chạy quá chậm bèn vẫy tay gọi: “Ngải, vượt
qua chỗ này là tới”, rồi loáng cái đã không thấy bóng dáng đâu cả. Tôi cố
hết sức đuổi theo, có điều một người vốn lười vận động như tôi càng cố
gắng thì càng khó đuổi kịp, vừa qua triền núi tôi đã đâm sầm vào một
người. Người đó kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Đó là một người đàn ông thấp bé, trên người toàn mùi băng tuyết và

sương giá, dáng vẻ kì quái. Sau khi va phải nhau, tôi không sao còn ông ta
thì ngã phịch xuống nền đất. Tôi vội vã quay lại kéo ông ta dậy, nói: “Xin
lỗi, xin lỗi. Tôi đang vội đi xem trận đấu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.