CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 715

“Tiểu Ngải, chị giận à?” Ceda lo lắng hỏi.

Tôi nhắm mắt lại, không nói gì.

“Đừng lờ em đi như vậy!”

Thấy con bé đã có vẻ muốn khóc, tôi đành nhẹ giọng an ủi: “Chị không

giận em.”

“Vậy chị nói chuyện với em đi!”

Tôi thở dài, nói: “Ceda, chị đã gặp Wughi. Sau khi chị rời khỏi đây, em

muốn về bên ông nội hay đi theo Isa?"

Ceda có vẻ bất ngờ, chỉ ngây người ra, không nói. Tôi quay người về

phía nó, nói tiếp: “Trước khi đi, chị sẽ bảo Hassan trả tự do cho Isa, nhưng
chị không biết…” Tôi muốn nói là không biết Isa có tình cảm gì với Ceda
không, có bằng lòng đi cùng con bé không, nhưng thấy lời này có vẻ quá
nhẫn tâm, liền đổi thành: “Em nên về nhà thì hơn, nếu có đi cùng Isa, cũng
phải cho Wughi biết.”

Ceda nhỏ giọng nói: “Ông nội em biết chuyện mà. Chị đừng lo cho em.

Lúc nãy chị nói về nhà là về đâu?”

“Trung Quốc.”

“Cùng anh Lâm sao?”

Tôi lắc đầu, không muốn nói thêm về vấn đề này nữa, liền chuyển chủ

đề, hỏi: “Ceda, Wughi đã biết những gì?”

Ceda nhìn tôi bằng ánh mắt sợ sệt và im lặng. Tôi thầm thở dài, quả

nhiên Wughi không biết chuyện nó thích cậu thanh niên Isa kia. Tôi lại hỏi
con bé chuyện khác: “Lâm tìm thấy em khi nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.