CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 76

Thấy thái độ thù địch của Kangkun dành cho Lâm không quá rõ rệt, tôi

cũng yên tâm phần nào. Nhìn kĩ mới thấy Lâm vốn có thân hình cao gầy,
rắn chắc, chỉ có điều từ lúc quen biết, anh ta luôn chống gậy nên tôi không
nhận ra anh ta vô cùng nhanh nhẹn. Lâm hơi nghiêng người xuống, dùng
một tay ghìm cương, nhanh chóng lách qua đám ngựa, mỗi lần ngoái đầu,
mỗi lần vung gậy đều rất mạnh mẽ, tư thế nhanh nhẹn, uyển chuyển.

“Sao anh ta lại cưỡi ngựa thế? Vết thương ở chân khỏi rồi à? Có thể

cưỡi ngựa được rồi à?” Tôi liếc nhìn cái chân bị thương của anh ta, nhưng
vì xa quá nên không nhìn rõ, chỉ thấy cái chân bị thương đó đang được buộc
chặt vào bụng con ngựa, hình như cũng không có gì khó khăn lắm. Cái chân
bị thương của Lâm đã được bác sĩ kiểm tra, nói là chỉ bị rạn xương và trật
khớp, tuy vậy cũng không thể nào chơi mấy trò cưỡi ngựa đánh bóng này
chứ!

“Vẫn chưa khỏi hẳn.” Ceda ghé vào tai tôi, hét to. “Ông nội buộc chân

anh ấy lên yên ngựa. Anh Lâm chỉ có thể chơi nửa trận, đó là vì, hừ, không
thể để cho người thôn hạ vênh váo quá được!”

Nghe nói tháng trước, thôn thượng đã bị thua, tháng trước nữa cũng là

thôn thượng thua. “Vậy tháng trước trước nữa thì sao?” Tôi hỏi Ceda. Thái
độ của Ceda nói cho tôi biết câu hỏi này thật không hay chút nào cả.
“Những việc đã qua hãy để cho nó qua đi, chúng ta phải nhìn vào hiện tại
và tương lai!” Cô bé nghiêm túc nói. Tôi hiểu rồi, tháng trước trước nữa,
thôn thượng chắc hẳn cũng thua.

Trong sân, các kị thủ của đội Gama hạ đang dẫn ngựa phá vòng vây, hai

thành viên của Gama thượng một trái, một phải bọc sườn chắn ngang, Lâm
và Kangkun lại thúc ngựa lao vào giành bóng. Tôi bất giác hỏi: “Sao Lâm
cưỡi ngựa giỏi vậy?” Vừa thốt ra câu này thì sực nhận ra không nên hỏi như
vậy, cũng may Ceda không nghe thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.