CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 158

Mất một lúc hội đồng hành bò soài mò mẫm trên

mặt đất. Cây dẻ đứng thê lương phía trên họ, những
tấm lá khô giờ buông xuống ủ rũ, kêu lạo xạo trong
cơn gió Đông lạnh buốt. Aragorn chậm rãi đi xa dần.
Chàng đến đống tro tàn của đống lửa canh gần bờ
sông, và rồi lại lần dấu trên mặt đất ngược về phía gò
đất nơi trận chiến nổ ra. Đột nhiên chàng sụp xuống
và cúi thấp đến độ gần chạm mặt xuống cỏ. Rồi
chàng réo gọi hai người kia. Họ chạy lên.

“Rốt cục chúng ta cũng tìm thấy tin tức ở đây!”

Aragorn nói. Chàng nhặt lên một chiếc lá rách cho
mọi người cùng nhìn, một chiếc lá lớn màu ánh kim
nhạt, nhưng giờ đã phai và ngả màu nâu. “Đây là lá
cây mallorn rừng Lórien, có ít vụn bánh dính trên nó,
và một ít nữa rơi trong đám cỏ. Và nhìn này! Có vài
đoạn thừng bị cắt nằm bên cạnh!”

“Và đây là con dao đã cắt!” Gimli nói. Gã cúi

xuống rồi rút ra từ một bụi cỏ một lưỡi dao răng cưa
ngắn, đã bị bàn chân nặng nề của ai đạp lún vào cỏ.
Cán dao gãy rời nằm ở ngay bên cạnh. “Là vũ khí của
bọn Orc,” gã nói, tay cầm một cách miễn cưỡng và
hướng cái nhìn ghê tởm vào chuôi dao trạm trổ, hình
thù giống như một cái đầu gớm ghiếc với cặp mắt hí
và cái mồm đểu cáng.

“Chà, đây chính là câu đố lạ lùng nhất mà chúng

ta từng thấy!” Legolas thốt lên. “Một tù nhân bị trói
thoát được ra khỏi cả lũ Orc lẫn toán kỵ binh bao vây
xung quanh. Rồi người ấy dừng lại, trong lúc vẫn
khơi khơi lộ diện, và cắt dây trói bằng một con dao
Orc. Nhưng bằng cách nào và tại sao? Bởi nếu chân
bị trói, làm sao người ấy có thể đi được? Còn nếu tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.