CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 228

“Tôi nợ Éomer rất nhiều,” Théoden nói. “Trái tim

trung thành vẫn thường mang miệng lưỡi ngang
ngạnh.”

“Cũng có thể nói,” Gandalf nói, “trước con mắt

không ngay thẳng sự thật luôn mang một bộ mặt nhăn
nhó.”

“Thực sự là đôi mắt tôi đã gần như mù lòa,”

Théoden nói. “Vì tôi nợ ông nhiều hơn tất thảy, hỡi vị
khách quý của tôi. Một lần nữa ông lại đến đúng lúc.
Tôi sẽ tặng ông một món quà trước khi chúng ta lên
đường, tùy ông chọn, ông chỉ cần kể ra bất cứ thứ gì
thuộc về tôi. Giờ tôi chỉ giữ lại duy nhất thanh kiếm
của mình!”

“Vẫn chưa thể nói tôi đã đến đúng lúc hay

không,” Gandalf nói. “Thế nhưng về món quà của
ngài, thưa bệ hạ, tôi sẽ chọn lấy thứ đang rất cần cho
nhu cầu của tôi: nhanh chóng và chắc chắn. Hãy tặng
Scadufax cho tôi! Trước đây tôi mới chỉ mượn nó,
nếu có thể gọi đấy là vay mượn. Nhưng giờ tôi sẽ
cuỡi nó xông vào những hiểm nguy khôn cùng, lấy
bạc đánh lại đen: tôi không dám liều bất cứ thứ gì
không phải của tôi. Và hơn nữa giữa chúng tôi có
một mối tình thâm.”

“Ông chọn hay lắm.” Théoden nói; “và giờ tôi sẵn

lòng trao nó. Song đó là một món quà lớn. Chẳng có
con ngựa nào được như Scadufax. Một trong số
những con tuấn mã vĩ đại nhất thời xa xưa đã trở về
trong nó. Sẽ chẳng có con nào như vậy trở về nữa
đâu. Còn đối với các anh, những vị khách còn lại, tôi
sẽ tặng các anh các thứ có trong kho vũ khí. Có lẽ các
anh không cần kiếm, nhưng ở đó có mũ và áo giáp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.