CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 317

mình Saruman thì tôi không biết. Những kẻ xấu xa
này rất khó biết khi nào chúng cùng trong một hội,
còn khi nào chúng đang lừa dối lẫn nhau.”

“Chà, nếu tính tất cả các loại thì phải có ít nhất

mười nghìn tên,” Merry nói. “Chúng mất tới một giờ
mới qua hết cổng. Một số đi xuống con đường về
phía Khúc Cạn, còn một số khác vòng đi hướng về
phía Đông. Một cây cầu đã được xây dưới đó, cách
đây khoảng một dặm, nơi dòng sông chảy qua một
đoạn rất sâu. Giờ nếu đứng dậy các anh có thể nhìn
thấy nó. Tất cả bọn chúng đều hát hò bằng giọng chói
tai, rồi cười cợt, ồn ào điếc cả tai. Tôi nghĩ tình thế
trước mặt Rohan quả là đen tối. Nhưng Cây Râu
không hề xê dịch. Ông ấy nói: ‘Việc của ta đêm nay
là với Isengard, với đá và sỏi.’

“Nhưng, cho dù không nhìn thấy điều gì đang xảy

ra trong đêm tối, tôi tin rằng người Huorn đã bắt đầu
di chuyển về phía Nam, ngay khi cổng lại đóng lại.
Tôi nghĩ việc của họ là với lũ Orc. Đến sáng hôm sau
họ đã ở tít xa dưới thung lũng; hoặc ít nhất là ở đó
xuất hiện một vùng bóng đen mà chẳng ai có thể nhìn
thấu qua.

“Ngay khi Saruman đã cử hết toàn bộ quân của

lão, là đến lượt chúng tôi. Cây Râu đặt chúng tôi
xuống, đi lên phía cổng, bắt đầu nện vào cổng và réo
gọi Saruman. Không hề có tiếng trả lời, ngoại trừ tên
và đá lao xuống từ trên tường thành. Thế nhưng thứ
tên đó vô hại với người Ent. Dĩ nhiên chúng làm họ
đau, và khiến họ tức điên: như lũ ruồi đốt. Nhưng
người Ent có thể găm đầy tên Orc như gối cắm kim,
mà chẳng tổn hại gì nhiều. Họ không thể trúng độc, là
một; và da của họ có vẻ rất dày, cứng hơn vỏ cây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.