CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 356

các anh phải đi trước khi trời tối, còn Chúa đất Mark
thì sốt ruột muốn về nhà của mình.”

“Phải, chúng tôi phải đi, và phải đi bây giờ,”

Gandalf nói. “Tôi sợ rằng sẽ phải đem đi cả lính gác
cổng của ông. Thế nhưng ông sẽ xoay xở tốt mà
không cần đến họ.”

“Có lẽ vậy,” Cây Râu nói. “Nhưng tôi sẽ nhớ họ.

Bọn tôi đã trở thành bạn bè trong quãng thời gian
ngắn đến nỗi tôi nghĩ mình bắt đầu mắc chứng vội vã
rồi - có lẽ là quay ngược về lại tuổi trẻ. Thế nhưng họ
là thứ mới mẻ đầu tiên dưới ánh Mặt Trời hoặc Mặt
Trăng mà tôi thấy được sau những ngày tháng dài
đằng đẵng. Tôi sẽ không quên họ đâu. Tôi đã đưa tên
họ vào Danh Sách Dài. Người Ent sẽ nhớ điều đó.

Ent từ đất nở, già như núi đồi,
bước chân rất dài, uống nước rất thích;
Hobbit trẻ nít, ham nhất là ăn,
vóc thì nhỏ xinh, cười thì khanh khách,

họ sẽ còn là bạn chừng nào lá cây còn trổ. Xin từ

biệt! Nhưng nếu các cháu nghe được tin tức gì ở vùng
đất êm đềm của các cháu, ở Quận, hãy nhắn cho ta!
Các cháu hiểu ý ta rồi đấy: tin tức hay dấu vết gì của
Ent phụ. Hãy tự đến nếu các cháu có thể!”

“Bọn cháu nhớ rồi!” Merry và Pippin đồng thanh

nói, rồi họ vội vã quay đi. Cây Râu nhìn theo họ và
vừa im lặng một lúc vừa lắc đầu trầm tư. Rồi ông ta
quay về phía Gandalf.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.