CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 359

gốc cụt một thân cây già cỗi: hai chàng Hobbit nhớ
lại cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa họ, trên thềm đá tràn
ngập nắng ở xa tít vùng bìa rừng Fangorn.

Họ đến cây cột có Bàn Tay Trắng. Cây cột vẫn

đứng đó, thế nhưng hình tạc bàn tay đã bị ném xuống
vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Nằm ngay giữa đường cái
là ngón tay trổ dài, màu trắng trong ánh nhập nhoạng,
móng tay đỏ đã sạm thành màu đen.

“Người Ent chú ý đến từng chi tiết!” Gandalf nói.

Họ tiếp tục đi, màn đêm mỗi lúc mỗi tối thêm

trong thung lũng.

“Chúng ta có định đi xa đêm nay không,

Gandalf?” Merry hỏi sau một lúc lâu. “Cháu không
biết cảm giác của ông thế nào khi có một lũ khố rách
áo ôm lòng thòng đằng sau ông; nhưng lũ khố rách áo
ôm đó đang rất mệt và sẽ lấy làm mừng nếu được
ngừng lòng thòng mà nằm xuống.”

“Cậu đã nghe câu đó ư?” Gandalf nói. “Đừng để

nó giày vò! Hãy biết ơn vì không còn từ ngữ nào
nhắm vào cậu nữa. Hắn đã để mắt đến các cậu. Nếu
điều này có thể an ủi lòng tự trọng của cậu, ta có thể
nói rằng, ngay lúc này, cậu và Pippin đang được để
tâm đến nhiều hơn tất cả số còn lại bọn ta. Các cậu là
ai; bằng cách nào các cậu đến đó, và tại sao; các cậu
biết gì; có phải các cậu đã bị bắt, và nếu vậy, làm sao
các cậu có thể trốn thoát trong khi toàn bộ lũ Orc bị
tiêu diệt - chính những câu đố lặt vặt đó đã khiến trí
óc siêu phàm của Saruman phải bận tâm. Một cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.