CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 642

khuôn mặt tái mét nằm ngủ li bì dưới một vách đá lớn
tối tăm. Hoặc lúc đó chú đã tưởng vậy là ngủ li bì.
“Cậu ấy chết rồi!” chú nói. “Không phải ngủ, mà là
chết!” Và trong lúc chú nói điều đó ra, cứ như thể lời
lẽ càng khiến chất độc phát tác, chú thấy dường như
khuôn mặt đang chuyển màu xanh tái.

Rồi nỗi tuyệt vọng đen đặc buông xuống phủ lấy

Sam, chú gục xuống thềm đá, kéo chiếc mũ trùm quá
đầu, bóng đêm len tận vào trái tim chú, và chú không
còn biết thêm gì nữa.

Khi rốt cục màu đen đã tan đi, Sam nhìn lên thấy

bóng tối khắp xung quanh chú; thế nhưng chú chẳng
thể biết thế giới đã nhọc nhằn trôi qua thêm bao
nhiêu phút rồi. Chú vẫn ở đó, và cậu chủ vẫn nằm
chết ngay bên cạnh. Dãy núi chẳng tan vỡ còn thế
giới cũng không sụp đổ.

“Tôi sẽ phải làm gì đây, tôi sẽ phải làm gì đây?”

chú nói. “Tôi đã cùng cậu ấy vượt qua ngần ấy quãng
đường mà chẳng để làm gì sao?” Và rồi chú nhớ lại
giọng mình nói ra những điều mà khi đó chính chú
cũng chưa hiểu được, khi cuộc hành trình bắt đầu: tôi
có việc gì đó phải làm trước khi kết thúc. Tôi phải
làm cho bằng được, thưa cậu, nếu cậu hiểu ý tôi.

“Nhưng tôi có thể làm được gì đây? Bỏ mặc cậu

Frodo chết mà không được chôn cất trên đỉnh dãy
núi, rồi đi về? Hay đi tiếp? Đi tiếp?” chú nhắc lại, và
trong giây lát nghi ngại và sợ hãi khiến chú rùng
mình. “Đi tiếp ư? Đó là những gì tôi phải làm ư? Và
bỏ lại cậu ấy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.