CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 643

Cuối cùng chú òa khóc; rồi tiến về phía Frodo chú

chỉnh trang lại xác cậu, đặt đôi bàn tay lạnh ngắt lên
ngực, quấn chiếc áo choàng quanh người cậu, chú đặt
thanh kiếm của mình xuống một bên cậu, và cây gậy
Faramir tặng ở phía bên kia.

“Nếu tôi phải đi tiếp,” chú nói, “tôi sẽ phải lấy

thanh kiếm của cậu, xin phép cậu, thưa cậu Frodo,
thế nhưng tôi sẽ đặt thanh kiếm này bên cạnh cậu,
giống như nó đã nằm bên vị vua già trong mộ đá; và
cậu vẫn có chiếc áo mithril đẹp đẽ của ông Bilbo.
Còn chiếc lọ ánh sáng của cậu, thưa cậu Frodo, cậu
đã cho tôi mượn và tôi sẽ cần đến nó, vì giờ tôi sẽ
luôn phải ở trong bóng tối. Nó đẹp đẽ đối với tôi,
trong khi Phu Nhân lại tặng nó cho cậu, nhưng có lẽ
người sẽ thông cảm. Cậu thì có thông cảm không,
cậu Frodo? Tôi phải đi tiếp.”

Thế nhưng chú vẫn không thể đi, chưa thể. Chú

vẫn quỳ đó, nắm lấy bàn tay Frodo mà không thể thả
ra. Thời gian trôi đi mà chú vẫn quỳ ở đó, nắm tay
cậu chủ, và trong tim chú diễn ra một cuộc đấu tranh.

Giờ đây chú cố tìm một sức mạnh nào đó có thể

kéo chú đi và tiếp tục cuộc hành trình đơn độc - để
báo thù. Một khi chú đi được, nỗi tức giận sẽ đưa chú
qua mọi con đường của thế giới này, để đuổi theo,
cho đến khi chú bắt được gã: Gollum. Và Gollum sẽ
chết trong một xó xỉnh nào đó. Thế nhưng đó không
phải việc chú quyết tâm làm. Nó không đáng để chú
phải bỏ rơi cậu chủ của mình. Việc đó không thể đưa
cậu chủ quay lại. Chẳng có gì có thể. Lẽ ra cả hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.