CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 662

mình vào tảng đá bất động mà lắng nghe, lắng nghe
miệng lưỡi đê tiện của lũ Orc.

“Hừ!” Shagrat nói. “Mụ không chỉ có một thứ

chất độc. Những lúc săn mồi, mụ chỉ cần chấm một
phát vào cổ là chúng mềm như cá lóc xương, rồi sau
đó mụ sẽ có cách xử lý chúng. Mày có nhớ lão già
Ufthak không? Bọn tao để lạc lão suốt bao nhiêu
ngày. Rồi sau đó bọn tao tìm thấy lão trong một xó, bị
treo lủng lẳng, thế nhưng lão lại vô cùng tỉnh táo và
tức tối. Bọn tao cười quá trời! Có lẽ mụ đã quên mất
lão, thế nhưng bọn tao không dám chạm vào lão - can
thiệp vào công chuyện của Mụ chẳng hay ho chút
nào. Không - cái thẳng lỏi con bẩn thỉu này, nó sẽ
tỉnh dậy, ngoài chuyện cảm thấy nôn nao đôi chút, vài
giờ nữa sẽ khỏe thôi. Hoặc có lẽ sẽ khỏe thôi, nếu
Lugbúrz để nó yên. Và dĩ nhiên, ngoài cả chuyện băn
khoăn nó đang ở đâu và điều gì đã xảy ra với nó.”

“Và điều gì sắp xảy ra với nó,” Gorbag cười phá.

“Dù sao thì chúng ta cũng có thể kể cho nó một vài
câu chuyện, nếu chúng ta chẳng thể làm gì khác. Tao
không nghĩ rằng nó từng đến Lugbúrz xinh tươi, nên
chắc nó muốn biết phải trông đợi điều gì. Chuyện này
sẽ vui hơn tao tưởng đấy. Đi thôi!”

“Tao nói cho mà nghe, chẳng có gì là vui cả,”

Shagrat nói. “Và nó phải được đảm bảo an toàn,
không thì chúng ta chết cả nút đấy.”

“Được rồi! Nhưng nếu tao là mày, tao sẽ bắt cái

thằng to con xổng chuồng trước khi gửi bất cứ tin tức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.