lánh của những vì sao dữ tợn tại những vương quốc Tiên kinh khủng, giấc
mơ về chúng là nỗi sợ hãi lạnh người với tất cả giống loài này. Và Shagrat
không thể vừa chiến đấu vừa giữ lấy báu vật của mình. Hắn dừng lại, gầm
gừ, răng nanh nhe ra. Rồi lại một lần nữa, theo kiểu Orc, hắn nhảy sang
ngang, và khi Sam lao vào hắn, hắn dùng cái bọc nặng vừa làm khiên vừa
làm vũ khí, thúc mạnh vào mặt kẻ địch. Sam loạng choạng, và trước khi chú
kịp đứng vững được, Shagrat đã vụt qua chạy xuống dưới những bậc thang.
Sam chạy theo hắn, miệng chửi thề, nhưng chú không đi xa. Rất
nhanh ý nghĩ về Frodo quay trở lại, và chú nhớ rằng tên Orc còn lại đã quay
vào tháp tròn. Đây lại là một lựa chọn kinh khủng nữa, và chú không còn
thời gian mà cân nhắc. Nếu Shagrat trốn được, hắn sẽ sớm tìm được trợ
giúp và quay lại. Nhưng nếu Sam đuổi theo hắn, tên Orc còn lại có thể gây
ra những chuyện khủng khiếp ở trên kia. Và dù sao đi nữa, có thể Sam sẽ
đánh hụt Shagrat hoặc bị hắn giết. Chú nhanh chóng quay đầu chạy ngược
lên cầu thang. “Lại sai rồi, mình nghĩ vậy,” chú thở dài. “Nhưng việc của
mình là đi lên tầng trên cùng trước, cho dù sau đó xảy ra chuyện gì đi nữa.”
Xa phía dưới, Shagrat nhảy xuống cầu thang ra sân rồi qua cửa, mang
theo cái bọc quý giá. Nếu Sam có thể thấy hắn và biết nỗi đau đớn mà sự
trốn thoát của hắn sẽ mang lại, chú hẳn sẽ run sợ. Nhưng lúc này, tâm trí
chú tập trung vào chặng cuối cùng cuộc tìm kiếm của mình. Chú thận trọng
đi đến cửa tháp tròn và bước vào trong. Cửa mở vào bóng tối. Nhưng rất
nhanh sau khi chăm chú nhìn, đôi mắt chú phát hiện ra luồng sáng yếu bên
phía tay phải. Nó đến từ ngã rẽ dẫn vào một cầu thang khác, tối và hẹp: cầu
thang dường như đi hình xoắn ốc lên tháp pháo theo mặt trong tường ngoài
hình tròn. Một cây đuốc le lói từ đâu đó phía trên.
Sam bắt đầu nhẹ nhàng trèo lên. Chú đến chỗ cây đuốc lập lòe, gắn
trên tường phía trên cánh cửa bên tay trái, đối diện một khe cửa sổ trông ra
phía Tây: một trong những con mắt đỏ mà chú và Frodo đã thấy khi đứng
dưới miệng đường hầm. Sam nhanh chóng đi ngang cửa và vội vàng lên
tiếp tầng hai, sợ rằng bất cứ lúc nào chú cũng có thể bị tấn công và cảm
thấy những ngón tay siết chặt cổ mình từ phía sau. Tiếp theo chú tới một