CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: NHÀ VUA TRỞ VỀ (QUYỂN 3) - Trang 360

Bilbo phá lên cười, lấy từ túi ra hai ống tẩu xinh đẹp, đầu ngậm viên

ngọc trai và miệng bịt bạc tinh xảo. “Hãy nghĩ đến ta khi hút nó!” ông nói.
“Người Tiên làm cho ta đấy, nhưng giờ ta không hút nữa.” Và rồi đột ngột
ông gà gật và thiếp đi một lúc; rồi khi tỉnh lại, ông nói: “Nhưng chúng ta
đến đâu rồi? Phải, dĩ nhiên, đến phần tặng quà. Nhắc ta mới nhớ; cái nhẫn
của ta mà cháu cầm đi giờ thế nào rồi, Frodo?”

“Cháu đánh mất rồi, bác Bilbo yêu quý,” Frodo nói. “Cháu vứt nó đi

rồi, bác biết đấy.”

“Thật đáng tiếc!” Bilbo nói. “Ta hẳn sẽ mừng được thấy lại nó.

Nhưng không, ta thật ngốc quá! Chính vì thế cháu mới đi, phải không: đi
vứt nó? Nhưng tất cả đều lẫn lộn hết cả, vì có bao nhiêu điều khác dường
như trộn lẫn vào chuyện đó: việc riêng của Aragorn, Hội Đồng Trắng,
Gondor, những Kỵ Sĩ, và người miền Nam, khổng tượng - cậu thật sự thấy
một con sao, Sam? - và hang động và tháp và cây vàng, và trời mới biết còn
những chuyện gì nữa.

“Rõ ràng ta đã quay trở lại từ chuyến đi của mình bằng con đường

quá thẳng. Ta nghĩ Gandalf hẳn đã có thể dẫn ta đi chơi quanh một chút.
Nhưng nếu vậy cuộc đấu giá hẳn đã kết thúc trước khi ta quay lại, và ta hẳn
đã gặp phải nhiều rắc rối hơn thực tế. Dù sao giờ cũng quá muộn rồi; và ta
thực tình nghĩ ngồi đây lắng nghe thì thoải mái hơn nhiều. Ở đây lửa rất ấm
cúng, đồ ăn thì ngon tuyệt, và Tiên xuất hiện khi nào cháu muốn. Người ta
còn có thể mong gì hơn nữa?

Con Đường cứ chạy dài chạy mãi
Rời cửa ngoài miết mải vô chừng.
Hút trước mắt Con Đường đã trải,
Sức ai còn, cứ đuổi theo cùng!
Chân cứ ghé dặm trường chuyến mới,
Ta, cuối đường, gối mỏi chân rung
Nhắm đèn sáng quán xinh tìm tới,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.