CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 11

- Không lấy!

Hai người lời nói khác nhau mà phát âm cùng lúc, Triệu Noãn Noãn

và Tô Xán Xán lúc này trợn trừng mắt, không ai chịu nhường ai.

- Xin hai cô cậu đừng có điên nữa được không? Chúng tôi ở đây

không phải để cô cậu làm trò đùa, cô cậu có điên hãy đi chỗ khác mà điên
được không? – Bà già đã làm công việc đăng ký kết hôn mấy chục năm mà
chưa từng gặp cảnh như thế, mặt sa sầm.

- Cô à! – Tô Xán Xán rời ánh mắt uy hiếp khỏi khuôn mặt Triệu Noãn

Noãn, đổi ngay sang vẻ nịnh nọt. – Xin lỗi cô, có lẽ có chút mắc mó, chúng
cháu sẽ ra ngoài bàn lại một chút. – Nói rồi, chộp lấy tay Triệu Noãn Noãn
kéo ra hành lang của tòa nhà Cục Dân chính.

* * *

Lúc này, chỉ còn đúng 5 giờ đồng hồ nữa là tới bốn giờ chiều.

- Tô Xán Xán, em nói rõ mọi việc cho anh đi! – Triệu Noãn Noãn kiên

quyết rút phắt tay khỏi tay Tôn Xán Xán.

- Noãn Noãn, anh Noãn Noãn! – Tô Xán Xán bắt đầu làm nũng. – Anh

lấy em đi mà! Nếu anh mà không lấy em, mẹ em sẽ ép gả em cho một
người đàn ông nhà quê, xấu lắm, nói tiếng phổ thông còn không sõi, y như
bà già trong kia kìa! Anh ơi, anh cứu em với! – Tô Xán Xán nói một câu là
nước mắt nước mũi đổ ra rầm rầm, trông tình cảnh còn thảm hơn cả Bạch
Mao nữ.

- Em nói gì? Cái gì nhà quê, xấu xí…

- Chuyện là thế này…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.