CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 163

Bệnh của em chưa khỏi hẳn, bác sĩ nói rồi, không được ăn những thứ

béo ngậy.

Mở mắt nhìn chiếc bánh bao bị cướp, Xán Xán lòng đau như cắt:

Sao có thể thế được, em đói, em phải ăn cái gì đó chứ!

Nói rồi, ánh mắt thèm khát hướng về chiếc tủ lạnh.

Nhưng tiếc thay Triệu Noãn Noãn đã một bước chắn ngang tủ lạnh,

chặn đứng ánh nhìn thèm khát của cô:

Những thứ này quá lạnh, bác sĩ nói dạ dày của em chưa chịu được

những thức ăn có tính kích thích.

-Em lấy ra nấu nóng là ăn được mà… – Xán Xán rũ rượi nhìn Triệu

Noãn Noãn.

- Em biết nấu nóng?

Quá đáng lắm rồi đây! Rốt cuộc đã chọc đến tận cùng nỗi đau của cô!

- Bác sĩ nói, bác sĩ nói, bác sĩ có nói để em chết đói cho rồi không

chứ! – Xán Xán lùi một bước, trở lại phòng ngoài, để lại Triệu Noãn Noãn
trơ trọi đứg ngây ra lắc đầu.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Xán Xán quay về đóng cửa phòng, bắt

đầu chổng mông tìm kiếm những thức ăn ngày thường cô đã cất giấu.

Đâu? Đâu rồi nhì? Sao chẳng có gì vậy? Rõ ràng lần trước để chỗ này

mà…

Cô lật tung các hộc tủ, nhưng những thực phẩm dự trữ trong đó đã

không cánh mà bay…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.