CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 164

Triệu Noãn Noãn mở cửa bước vào thấy trước mắt là một mớ hỗn độn,

Xán Xán đang bò trên mặt đất, mặt dán xuống sàn nhà rồi chui tọt vào gầm
gường, hoàn toàn không để ý tới người bước vào phòng.

Tận mắt thấy tất cả, Triệu Noãn Noãn bỗng cảm thấy mấy ngày nay

bản thân tự chuốc lấy phiền não, anh làm sao có thể có cảm giác gì khác lạ
với cô gái kia được chứ?

Gạt băng nhũng ý nghĩ hỗn loạn, anh thông cảm nhìn cái người đang

bò sâu vào gầm giường:

- Tô Xán Xán!

Nửa thân còn thò ra bên ngoài gầm giường cứng đơ lại. Quay quắt một

hồi cô bắt đầu chui ra.

- Có ra cái gì không? Em đang ốm, cần nghỉ ngơi, có biết không hả?

Xán Xán cúi đầu, vẻ làm sai bị bắt quả tang, im lặng chịu trận.

Cái vẻ này, Triệu Noãn Noãn thực tình không biết nên nói gì cho phải,

dán mắt nhìn cô hồi lâu, cuối cùng đành thở dài.

- Ra đây.

- Gì ạ? – Xán Xán nghi ngờ ngẩng nhìn.

- Anh bảo em ra đây. – Anh nhắc lại lần nữa, nét mặt nhẫn nại.

- Vâng… – Xán Xán cúi đầu, nhích từng bước, thở phì phò tiến lên.

Mới đến cửa phòng, đột nhiên cô dừng lại, mũi khịt khịt, đôi mắt hồ hởi
sáng hẳn lên.

Thơm quá! Vừa ngửi thấy mùi thức ăn, Xán Xán chẳng khác gì một

chú khuyển đang đói khát, chán nản, rũ rượi được hồi sinh, ve vẩy sà đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.