CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 176

năm nữa anh hãy tặng em! – Nói rồi, đưa trả lại món quà.

Cao Vũ chớp chớp mắt, chẳng buồn thò tay ra nhận, chỉ từ tốn mà nói:

- Mấy ngày nữa là đến lễ trồng cây phải không?

Tô Xán Xán:

Có thể thế sao? Xán Xán cuống quýt:

- Cái này… – Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Triệu Noãn Noãn, cô nảy ra

một ý – Cái lễ đó không tính, lễ trồng cây thì nên tặng cây non!

Thế nào, không đáp lại được chứ?

Cao Vũ thủng thẳng:

- Ngày bảo hiểm cho người tiêu dùng…

Xán Xán suýt khóc, sao con người này lắm mưu thế!

Vẻ mặt bi đát, lại bị Triệu Noãn Noãn lườm lườm, Xán Xán đành thu

vén món quà lại, cô sợ nói nữa thì Cao Vũ sẽ nghĩ ra tới tận tiết Thanh
minh…

Vô duyên vô cớ nhận quà của Cao Vũ, lại trông vẻ mặt của Triệu

Noãn Noãn, Xán Xán thấy não nề đến mấy trăm phần trăm.

Ôm món quà mà như ôm lựu đạn của Cao Vũ tặng đi về phòng,

cô rón rén cầm ra xem kỹ, trong lòng cứ cảm thấy mơ hồ. Vì sao Cao

Vũ muốn tặng cô dây đeo điện thoại? Cô lấy điện thoại di động của mình
ra, nhìn cái dây đeo, đột nhiên nhớ lại một việc từ mấy ngày trước. Hôm đó
cô đi ra ngoài, khi quay về thì nhận ra điện thoại còn trơ mỗi cái máy. Hóa
ra, cái hình em bé ngộ nghĩnh làm dây đeo đã mất từ bao giờ. Cô nhớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.