CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 192

- Lên đây! – Triệu Noãn Noãn nhắc lại, khom lưng sẵn sàng, ý không

thay đổi.

- Nhưng mà… – Xán Xán đỏ bừng mặt.

Triệu Noãn Noãn thấy cô thẹn thùng thì dịu giọng dỗ dành:

- Chân em sưng như thế này, không tự đi được đâu, anh cõng em đi

đến xe thôi, ngoan nào!

Xán Xán giương mắt nhìn Triệu Noãn Noãn, chần chừ ngần ngại, cuối

cùng thốt ra một câu kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu:

- Em nặng lắm, anh không cõng nổi đâu.

Triệu Noãn Noãn loạng choạng, thiếu chút nửa bổ nhào. Hóa ra không

phải cô ngốc này xấu hổ mà là sợ bản thân nặng quá đè bẹp con nhà người
ta. Chẳng biết làm sao nữa, đành tiếp tục nhẫn nại, Triệu Noãn Noãn
khuyên nhủ:

- Em không nặng đâu, thật đấy! Nếu không lúc nãy làm sao anh bế

được em tới đây?

- Thật không?

- Thật mà! – Triệu Noãn Noãn vận hết ánh mắt chân thành nhìn cô.

Xán Xán cúi đầu tư lự, cũng đúng mà, lúc nãy Noãn Noãn chạy như

bay, chẳng thấy chút mệt nào, xem ra mình không nặng đến nỗi khiến
người ta chịu không nổi đâu. Thế là yên tâm hẳn, cười dịu dàng nhảy phốc
lên lưng Triệu Noãn Noãn.

Ui da! Thiếu chút nữa Triệu Noãn Noãn sụm xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.