CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 199

Một tiếng hừ lạnh lùng:

- Đây có nói hồ đồ không? Trong lòng đây rõ nhất.

Sau đó hai người rơi vào im lặng, Xán Xán càng nghĩ càng thấy khó

hiểu. Bỏ cái gì? Triệu Noãn Noãn có thể không bỏ được cái gì? Lẽ nào là
cái đồ ăn hại kia? Đang suy tư thì tiếng Triệu Noãn Noãn trong phòng vang
lên.

- Đừng có đánh trống lảng, đang nói với anh về chuyện người ta, anh

đối với người ta đã không có tình ý gì thì đừng có mà đeo đẳng, người ấy
suy nghĩ rất đơn giản, sẽ tưởng là thật đấy.

Xán Xán chột dạ, đột nhiên một cảm giác kỳ lạ nổi lên.

- Nói cho cùng, vẫn là đấy không bỏ được người ta, chẳng lẽ…

- Anh đừng có mà nói linh tinh, tôi không có!

- Thế mà đây trông cái ánh mắt đấy nhìn người ta thật quá đà đấy!

Giọng nói Triệu Noãn Noãn có phần ấp úng:

- Anh cũng biết… tôi… chúng tôi không thể…

- Biết đâu được đấy, không thế sao mấy ngày nay đấy cứ đên gần

người ta là đấy căng thẳng? Chẳng phải đấy động lòng à?

- Tôi nói không có là không có!

- Không có thì không có, đấy căng thẳng cái gì? Chả nhẽ người ta với

đấy không có quan hệ gì. Đây buồn muốn chết, đùa người ta một chút thì
có làm sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.