CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 230

- Xán Xán? – Ngừng một chút, giọng nói lập tức cao vút lên. – Cái đồ

bất hiếu, mày, mày không vứt con dâu của mẹ đi đâu rồi đấy chứ? Giời ơi,
sao tôi lại đé ra một đứa con như thế này chứ hà! Số tôi sao khổ thế này hả
giời ơi…

Tút… tút… tút…

Triệu Noãn Noãn rã rời gác máy, đây đã là tia hy vọng cuối cùng của

anh. Từ tối hôm qua tới giờ, anh đã chạy khắp những chỗ Xán Xán có thể
tới, gọi vô số cuộc điện thoại, nhưng vẫn bặt âm tín. Cô ây bị sốc như thế,
nêu xảy ra việc gì thì biết làm sao? Giữa đêm tối chạy ra ngoài, nhỡ gặp
phải kẻ xâu thì sao chứ? Đường phố xe cộ san sát như thế, liệu có…

Cứ nghĩ đến đấy, tim anh lại đau nhói. Chưa bao giờ anh biết coi trọng

một người đến thế. Trước kia, anh luôn coi cô ấy như em gái, quan tâm là
điều đương nhiên, nhưng hiện tại cái cảm giác trong lòng anh lại kỳ diệu
khác thường, hoàn toàn không phải là sự quan tâm bình thường, nhất thời
anh bỗng thây trong lòng có phần hoảng hốt. Tô Xán Xán, rốt cuộc em ở
đâu…

Đang lúc hồn xiêu phách tán thì chuông cửa đột ngột vang lên, anh

vừa mừng vừa lo, vội chạy ra mở cửa.

- Xán Xán!

Âm thanh chưa dứt, ánh mắt tối sầm lại.

- Anh đã về. – Anh lãnh đạm lướt mắt nhìn qua Cao Vũ, vẻ mặt chán

nản, quay mình vào luôn.

Cao Vũ nhìn thấy ánh mắt Triệu Noãn Noãn trờ nên phức tạp, vẫn giữ

giọng thản nhiên:

- Phải rồi, anh đưa của báu về cho em đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.