- Anh bị sốt à?
- Đâu… có đâu…
- Thế sao mặt anh lại đỏ thế?
- … nóng.
- Sao bảo không sốt?
- …..
* * *
Vì gặp ác mộng, thiếu ngủ, đến trưa Xán Xán mới bò dậy xuống
giường, chuếnh choáng mặc đồ, khật khừ đi vào phòng vệ sinh.
- Á!!!
Một tiêng thét kinh hoàng từ phòng vệ sinh vang lên.
- Em sao rồi? – Lúc này đến Cao Vũ cũng giật mình, vẻ mặt vừa kinh
ngạc nhìn kẻ dở hơi vừa ấp úng – Em dù lớn chưa bằng ai nhưng cũng
không đến nỗi nhìn bản thân trong gương mà hãi đến mức ấy chứ?
- Cái gương, cái gương! – Xán Xán chỉ tay vào gương mà run bắn.
- Cái gương làm sao? – Triệu Noãn Noãn cũng nghe tiếng, chạy xô tới,
khi nhìn thấy cô, ánh mắt lóe lên một tia hoảng kín đáo.
- Lợn lợn lợn! – Tiêng kêu run rẩy tiếp tục.
Lợn? Hai người đều ngây ra.
Phải! Chính là lợn! Cuối cùng cô đã nhớ ra giấc mộng tối hôm qua!