CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 298

Triệu Noãn Noãn dắt cô tới một siêu thị khác, đi bộ qua năm con phố,

gần một tiếng đồng hồ, đến được tầng dưới của siêu thị, Xán Xán đã sắp bò
toài ra đất. Quả nhiên, ở trong nhà lâu ngày nên chẳng có chút sức khỏe
nào.

- Sao không đi? – Triệu Noãn Noãn mặt không biến sắc sải bước rất

nhanh.

Xán Xán há miệng ngáp ngáp, nói không ra hơi tiếng mệt.

- Sao lại chóng mệt thế? Chốc nữa trở về thì làm sao?

Lại còn phải quay về nữa! Xán Xán kinh hết cả người.

- Em không đi nữa, em không đi nữa đâu… – Đầu lắc quầy quậy như

tát nước.

Bỗng nhiên, vai bị nắm chặt, một cánh tay bị nhắc lên, Triệu Noãn

Noãn cười tủm tỉm nhìn cô:

- Đừng có phụng phịu như trẻ con thế, anh kéo em đi.

Xán Xán hẫng một cái, nhịp tim bỗng dưng nảy tanh tách không hiểu

vì đâu.

- Đi! – Triệu Noãn Noãn không nhìn cô nữa, tay vẫn choàng trên vai

cô, hết sức tự nhiên, tự nhiên đến nỗi họ cứ thế bước đi. Thế là cô cứ như
có ma xui, sải bước theo anh. Gì thế này? Sao mà lưng không mỏi nữa,
chân không đau nữa, đường đi cũng ý nghĩa hẳn lên! Tại sao lại thế?

- Xán Xán?

Tiếng gọi đột ngột vang lên phá vỡ dòng suy nghĩ của Xán Xán, hai

người dừng bước, không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía có tiếng gọi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.