CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 306

Vũ:

- Đi… Là sao ạ?

- Là anh phải chuyển chỗ ở.

- Dạ .. – Cô đột nhiên hiểu ra, cúi đầu, hai giây sau ngẩng phắt lên,

kêu to – Anh nói gì? Anh phải dọn đi?

Việc này… Quá đột ngột!

Cô sợ mình nghe nhầm, nhìn chằm chằm Cao Vũ. Anh gật đầu tỏ vẻ

nghiêm túc:

- Đúng vậy, anh đã tìm được một nhà công vụ tốt, vì thế không làm

phiền các em nữa.

Lần đầu tiên anh nói lịch sự, Xán Xán lại thấy kinh ngạc. Nói thực,

ban đầu cô không thích Cao Vũ. Người gì mà đến ở nhà người khác chẳng
giữ phép gì cả! Từ khi Cao Vũ dọn đến ở đây, Xán Xán cảm thấy mình trở
thành con ốc sên, Cao Vũ cứ như luôn cầm cái roi đứng bên cạnh, chỉ khi
anh vung roi quất thì cô mới chuyên động. Cũng hay, coi như cô không
chấp, nhưng điều khiến cô không thể chấp nhận nổi là cái kiểu cười đầy tà
ý treo trên miệng anh. Cái điệu cười như thể che giấu rất nhiều ý đồ, cô
chẳng bao giờ đoán được trong lòng anh đang muốn gì. Cứ như cô luôn
luôn ở trong trạng thái mất an toàn.

Nhưng… cô không thể không thừa nhận, ở cạnh nhau lau, cô thấy thực

ra Cao Vũ cũng không phải xấu. Ít nhât, anh chịu đồng ý vờ nhận cô là bạn
gái, thay cô châm chích Khương Kiệt mấy câu. Ít ra, anh cũng nhớ là cô bị
mất móc treo điện thoại, để tâm mua tặng cô một cái dây mới. Ít ra, khi cô
bỏ nhà đi, xảy ra chuyện say rượu, anh cũng giữ bí mật cho cô. Ít ra…
Thực ra cách giữ cho người ta luôn luôn không phiền não rất đơn giản, cứ
nhớ nhiều điều tốt của người khác thì sẽ luôn luôn nhẹ lòng. Nhưng có khi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.