CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 342

ngột quay lại, biết giải thích sao đây? Muốn gọi taxi về nhà nhưng không
mang một đồng trong túi. Mắt nhìn trời mưa ngày một nặng hạt, người qua
lại tấp nập, chẳng ai chú ý đến cô lẻ loi đứng giữa phố đông.

Cảm giác thui thủi nơi đầu đường khiến cô bỗng dưng rất thèm một ai

đó đứng sau lưng cô, che ô cho cô. Đột nhiên một chiếc ô xòe ra trên đầu
cô, bên tai thoảng tiếng nói:

- Thưa cô, cô không mang ô sao?

Chẳng lẽ thực sự tình tiết đúng như trong các tiểu thuyết lãng mạn xảy

ra với cô? Xán Xán kinh ngạc vội vàng vuốt lấy vuốt để mớ tóc rối bù, e dè
quay mình lại. Trước mắt tuy không phải là người đẹp trai như Triệu Noãn
Noãn, nhưng ít ra cũng không mũi gãy mắt ti hí, mà nhìn quá là được ấy
chứ. Quan trọng nhất là trong tay người ấy cầm một chiếc ô. Xán Xán bất
chợt xúc động khôn tả, xem ra đời thực chẳng khác mấy so với tưởng tượng
của cô.

- Xin chào… tôi quên mang ô. – Hai má ửng hồng, cố tình làm ra vẻ e

lệ.

- Đây! – Người đàn ông đưa ngay chiếc ô cho cô, cười hớn hở – 20 tệ.

- Gì cơ… 20 tệ? – Xán Xán nhất thời trở tay không kịp.

Người kia tắt ngóm điệu cười, nghiêm mặt phát biểu:

- Thưa cô, trời đang mưa mà! Một cái ô tôi bán 20 tệ là quá rẻ rồi còn

gì!

Xán Xán như hóa đá.

- Sao thế? Vẫn chê đắt à? Thế thì 18 tệ nhé! Không thể rẻ hơn nữa

đâu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.