CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 37

đủ hiên ngang.

Cao Vũ sũng sờ ngoài cửa:

- Cô là ai vậy?

- Tôi? – Thấy tên đàn ông này đã không chịu khai họ tên còn hỏi

ngược lại mình, Tô Xán Xán vừa bị Triệu Noãn Noãn bắt nạt tìm ngay
được chỗ xả tức. – Tôi là ai thì can hệ tới cái mông anh ấy! Anh tới gõ cửa
chẳng lẽ còn nói không biết tên chủ nhà? À, tôi biết rồi… nhất định là anh
đến chào hàng chứ gì! Nói cho anh biết, khu này câm người chào hàng vào,
nếu anh định kiêm cớ luồn vào đây là quá kém sáng suốt rồi, đội bào vệ
dưới lầu không khách sáo đâu, hôm qua có kẻ chào hàng bị đánh nằm liệt
giường nửa năm đây! Ý tôi là chẩn đoán nằm bất động nửa năm. Vì thế, tôi
khuyên anh tốt nhấtbiến ngay đi, nếu không tôi gọi điện thoại gọi bảo vệ
lên, đến lúc ấy anh chết hay sống không liên quan tới tôi… bla bla bla…

Tô Xán Xán đang khua môi múa mép làm tới, nước bọt tung tóe, thiếu

chút nửa mọi triết lý kinh điển văng cả ra, nói một thôi một hồi bỗng nhiên
cảnh giác:

- Sao anh vẫn chưa biến đi?

Người đàn ông nhịn không nổi, lặng đi một lát rồi ôm bụng cười phá

lên.

- Ôi trời ơi! Anh cười cái gì! Những điều tôi nói là thật đấy, không tin

anh đi hỏi bảo vệ mà xem…

Sao thế? – Nghe thấy ồn ào, Triệu Noãn Noãn đi ra, đẩy Tô Xán Xán

đứng chắn trước cửa, đang định hỏi thì đột nhiên sững người:

- Là… anh à? – Mặt anh hơi đỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.