CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 379

Nụ cười đóng băng trên môi biến mất, lần đầu tiên Xán Xán nhận ra

lúc Lạc Thiếu Tuấn không cười trông anh rất lạnh lùng, ánh mắt sau cặp
kính gọng vàng bắn ra tia nhìn lạnh lùng khôn tả.

- Em xin anh đừng có cười nữa được không? Cứ cười như thế chẳng lẽ

anh không mệt à?

Cô nói xong câu này, quay ngoắt đầu bước đi, để lại một mình Lạc

Thiếu Tuấn đứng đó, trơ trọi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.