CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 377

bất động đối diện với cô, vẻ lạnh lùng. Hai người im lặng rất lâu, cuối cùng
Xán Xán không chịu nổi.

- Thưa Tổng Giám đốc, về việc bản kế hoạch, em muốn…

- Không vấn đề gì.

Lạc Thiếu Tuấn đột ngột quay lại nhìn thẳng vào Xán Xán. Cô, cô bị

ảo giác chăng? Xán Xán khó hiểu nhìn Lạc Thiếu Tuấn, dụi dụi mắt. Anh,
anh ấy đang cười? Lạc Thiếu Tuấn đang cười! Xán Xán nhìn anh đăm đăm,
lâu lắm mới định thần được nét tươi cười trên khuân mặt anh vẫn vậy, điềm
tĩnh, dịu dàng, cứ như chẳng xảy ra việc gì, nhưng mà… hưng mà tại sao
lại có cảm giác khó chịu ?

- Không vấn đề gì, người ta ai cũng có sai lầm, – Lạc Thiếu Tuân bước

tới, vỗ nhẹ lên vai Xán Xán, nụ cười nhếch mép vẫn ở đó.

- Nhưng mà em…

- Anh đã nói không vấn đề gì rồi, em còn bận tâm gì nữa ? Chuyện

làm ăn lâu dài mà.

- Nhưng đây là công sức mấy tháng trời của mọi người !- Xán Xán

không kìm được kêu lên.

Lạc Thiếu Tuấn bình thản, tiếp tục cười mỉm :

- Yên tâm, mọi người sẽ không trách em đâu.

- Còn tiền thưởng cả quý…

- Một năm có bốn quý thưởng, chút tiền đó mọi người không bận tâm

đâu…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.