CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 422

- Không được! Tiền này phải do một mình em chịu! Xán Xán cương

quyết.

- Anh trả!

- Em trả!

- Anh trả!

- Em trả!

- …được rồi – Trệu Noãn Noãn gật đầu – Chúng mình trả!

Xán Xán:

- Nói là chúng mình trả, đương nhiên không phải là tiền Xán Xán bỏ

ra, rốt cuộc vẫn là Triệu Noãn Noãn viết ngân phiếu.

- Đừng có giận, coi như em nợ anh là được rồi. – Triệu Noãn Noãn

cười tít mắt nhìn cô, tâm tình bỗng dưng cực kỳ thanh thản.

- Vâng ạ… – Xán Xán cuối cùng chịu thỏa hiệp, ngẩng đầu lên râ’t dễ

thương nhìn Triệu Noãn Noãn – Nói trước cho rõ, có thể em phải rất lâu
mới trả được nợ, thêm nữa em cũng không trả lãi đâu.

- Được! – Triệu Noãn Noãn phóng khoáng gật đầu.

Tốt nhất là không cần trả, tốt nhất là cứ nợ anh suốt đời.

Khi Triệu Noãn Noãn đưa Xán Xán bước vào phòng làm việc của

Tổng Giám đốc, nét mặc Lạc Thiếu Tuân lạnh đến phát sợ.

- Tôi không đồng ý.

- Xin Tổng Giám đốc Lạc chớ hiểu nhầm, chúng tôi tới đây không

phải để trông chờ anh đồng ý. – Triệu Noãn Noãn nói rồi vứt tờ ngân phiếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.