CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 425

Cuối cùng Xán Xán nổi nóng, mẹ kiếp! Trên đời này lại có loại người

không có thể diện đên thế!

- Lẽ nào những gì em nói tối hôm đó là rượu nói thôi? – Lạc Thiếu

Tuấn bỗng trở nên bi thảm – xán Xán, em uống say cũng không thể nói
nhảm được! Tối hôm đó em… anh sẽ rất đau lòng…

Đau lòng cái đầu anh ấy! Xán Xán đã lên đến cực điểm phẫn nộ. Chưa

từng thấy mặt ai biến đổi nhanh thế, mới có mấy phút đồng hồ! Mình đang
là kẻ bị hại bỗng chốc trở thành kẻ biến thái! Lại còn say rượu ép duyên
người ta nữa… Không ngờ anh ta đã không chịu thừa nhận tội lỗi! Thật
khốn nạn! Phẫn nộ dâng tràn, Xán Xán như biến đổi hẳn.

- Tổng Giám đốc Lạc, tôi hoàn toàn không nói những lời đó, nếu anh

cứ cố chấp cho rằng tôi khiến anh đau khổ, thì tôi hết sức xin lỗi, từ nay về
sau sẽ không xảy ra việc như thế nữa! – Sau đó cô ngẩng cao đầu cầm tay
Triệu Noãn Noãn – Anh Noãn Noãn, chúng ta đi! – Cô đạp cửa, bước đi
không ngoái lại.

Đến khi bóng dáng hai người bặt tăm, Lạc Thiếu Tuấn mới định thần,

ánh mắt trước nay vốn tự tin tự mãn tối sầm lại. Tô Xán Xán em chỉ để lại
bóng em cho anh thôi sao? Một nụ cười gượng gạo nhếch môi. Ngăn kéo
bàn làm việc được mở ra, một tấm thiếp kết nơ bướm màu phấn hồng, trên
mặt đã ố vàng- Nó im lìm nằm trong đó, tất cả dường như chẳng liên quan
gì tới nó.

Có thật là đã kết thúc rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.