CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 493

Giọng Triệu Noãn Noãn trầm trầm, lập tức khiến cả gian phòng yên

tĩnh hẳn. Tim đau nhói, cô vội xông đến nắm chặt tay anh:

- Anh Noãn Noãn, đừng nói!

- Không! – Anh quả quyết cắt lời cô, bàn tay úp lên tay cô đang cầm

tay anh, ánh mắt bình tĩnh. – Xán Xán, chúng ta không thể nói dối cả đời.

Xán Xán trố mắt nhìn anh, ra sức lắc đầu. Không được nói, nói rồi

chẳng còn gì nữa đâu! Trong lòng cô hiểu rõ, nói ra câu ấy, hai người sẽ
không còn lý do để sông bên nhau, cô… sẽ mất anh sao? Xán Xán không
dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ tới hậu quả. Nhưng như Triệu Noãn
Noãn nói, bọn họ không thể nói dối suốt đời.

- Xán Xán hoàn toàn không làm việc gì có lỗi với con, bởi vì…

- Triệu Noãn Noãn hít một hơi dài, rốt cuộc cũng cần phải nói. –

Chúng con chỉ là kết hôn giả.

Wang!… Mộng đã vỡ rồi.

- Con nói cái gì? – Bà mẹ Triệu Noãn Noãn đứng bật dậy, khó hiểu

nhìn ông con trai, bà không muốn tin, con trai bà sẽ nói ra lời như thế.

- Mẹ à, là con có lỗi với mẹ.

Bị giáng một cú bất ngờ, trong chớp mắt, người mẹ vốn một lòng

mong mỏi con trai lập gia đình như bị già đi đến 10 tuổi.

- Mẹ không có đứa con như con! – Bà lao tới, đánh bồm bộp vào con

trai – Con lừa mẹ? Đến mẹ con đây mà con còn phải lừa à! Con… – Bà
giận đến cứng miệng, sau thì không còn sức mà đánh nữa.

Triệu Noãn Noãn đứng im tại chỗ để cho mẹ đánh mình:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.