CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 505

đã yêu một người chưa bao giờ nghĩ là yêu. Huống gì người đó lại là GAY.
Tình cảm để bụi phủ lâu ngày sau khi nói ra câu ấy, đột ngột bộc phát như
núi lửa, đã bùng lên là không tắt được. Cô cầm điện thoại di động, mở danh
bạ, số phone của Triệu Noãn Noãn đứng đầu tiên. Nhấn phím gọi, rồi lập
tức tắt đi, cứ thế, nhấn, rồi tắt, nhấn, rồi tắt… Lặp đi lặp lại, trước sau vẫn
không dám gọi đi. Triệu Noãn Noãn lúc này chắc là ghét mình lắm? Nếu
bây giờ nói với anh những điều này, chắc chắn cô sẽ càng bị ghét.

Phụ nữ là vậy, đối mặt với người mình yêu, thà bị bỏ quên chứ không

muốn bị ghét. Lúc này, lòng cô rối bời, chẳng khác gì con lắc đồng hồ lắc
mãi không dừng. Không muốn về nhà đối mặt với bố mẹ, không muốn tới
chỗ Nhan Như Ngọc tìm tư vấn, càng không muốn đi gặp anh ấy…

Thế giới bao la thế, mà cô không chốn dung thân.

Từ khi tiếp tục chán ăn, Xán Xán đã hiểu được cảm giác linh hồn thoát

xác, cứ như phảng phất trên đường phố không biết gì. Rồi trời tối lúc nào
không hay. Màn đêm buông xuống, trời u ám nặng nề. Cuối cùng cô vẫn
phải trú chân chứ. Hay là… về nhà thôi. Xán Xán lê từng bước chân nặng
trịch về nhà.

Nhà cô ở phía trong cùng của khu, đường về nhà phải đi qua một con

ngõ dài dằng dặc, đứng ở ngõ là nhìn thây cánh cửa phòng cô. Ánh đèn
đường vàng vọt, nhàn nhạt soi chiếu xuống đường ngõ càng thêm u ám.
Bỗng nhiên, cô dừng lại. Một bóng người cao ráo đứng dựa tường, ngửa
đầu như nhìn gì đó. Chợt cô ý thức là có người xuất hiện, quay mặt nhìn cô.
Ánh mắt giao nhau, cả hai cùng bất động. Sau cùng, Triệu Noãn Noãn phản
ứng trước, anh tiến lên một bước:

- Xán Xán… – Hình như anh nhìn đăm đăm lên cửa sổ phòng cô đã từ

lâu. Bao nhiêu lần muốn đến gặp cô, rồi lại không đủ dũng khí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.