CHÚNG TA - Trang 126

Nhất thời, không ai đáp lời của lão tam, xung quanh tĩnh lặng như tờ,

ngay cả trung tâm cơn bão là Phùng Gia Nam và Chu Khải Tú cũng ngồi
im như tượng tạc.

Đã nói đến mức này rồi, lão tam cũng không giấu diếm gì nữa, nửa

khuyên nhủ nửa ép buộc nói: "Chị dâu, mặc kệ chị có nhận hay không, đây
đều là sự thật! Đứa nhỏ Tử Khiểm này tôi thấy không tệ, hiểu chuyện hơn
A Toán, sau này cũng sẽ hiếu thuận với anh chị thôi! Nói thế nào thì anh
hai của tôi cũng vẫn muốn sống tiếp những ngày về sau với chị và con, đợt
trước anh ấy về quê đi thăm mẹ ruột Tử Khiểm cùng với nó, chẳng qua là
đưa con trẻ đi làm tròn bổn hiếu. Cô ấy cũng đã gả cho người khác rồi, chị
cần gì phải..."

"Lão Tam, đây là lời chú nên nói sao!" Bác cả trai vẫn luôn im lặng

không nói cuối cùng lên tiếng cắt ngang lời nói của em trai út.

Phùng Gia Nam ngây người nghĩ ngợi, ông ấy đi thăm mẹ ruột của

đứa bé kia, chuyện này vào lúc nào? Có lẽ là hồi ông ấy nói đi công tác ở
Hàng Châu. Nhưng khi ấy ông ấy đi mấy ngày, lúc về bên cạnh bà tình cảm
vẫn nồng đượm như thường. Chu Khải Tú còn nói ông đã nhìn trúng một
căn hộ có phong cảnh tuyệt đẹp ở bên đó. Đợi đến khi con trai kết hôn, hai
người họ già rồi, có thể cùng nhau trải qua những ngày tháng còn lại ở nơi
ấy. Buổi sáng bà tập yoga trong bầu không khí trong lành, còn ông tưới
nước cho đám hoa cỏ ở trước sân.

Lần đó, bà gần như là tin tưởng bọn họ còn có thể cùng nhau bầu bạn

đến già.

Phùng Gia Nam lặng lẽ dời tầm mắt về phía chồng mình, ông đã

không còn là chàng thiếu niên tài hoa năng nổ trong ký ức của bà nữa,
nhưng hình dáng nửa bên mặt vẫn cứ tuấn lãng như ngọc. Ông ấy nhắm
mắt, trốn tránh ánh nhìn của bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.