CHÚNG TA - Trang 165

Cô ấy cũng khóc rống lên.

Kỳ Thiện hoảng hốt quay đầu, phát hiện Quách Chí Huân cúi đầu, mà

Trương Hàng bộ dạng đắc ý đang cười với cô. Cô bỗng nhiên hiểu ra tất cả.
Chỉ trách cô quá ngu ngốc, vừa mới bắt đầu cô đã cảm thấy tâm trạng của
Chu Yến Đình không tốt lắm, khóe mắt cũng đỏ bừng, nhưng tại sao cô
không suy nghĩ gì cả? Là sơ sẩy, hay là cô căn bản không muốn đứng trên
góc độ của Chu Yến Đình để suy xét vấn đề?

Kỳ Thiện không kiềm được nhìn về phía Chu Toán. Chu Toán đang

chau mày nói với Chu Yến Đình: "Có gì mà phải khóc, cậu thế này chỉ tổ
khiến cho người bắt nạt cậu cảm thấy đắc ý thêm mà thôi."

"Cậu cảm thấy tôi "lại" bắt nạt cậu ấy lần nữa?" Kỳ Thiện buồn bã

đáp.

Bấy giờ Chu Toán mới ngoảnh đầu lại, "Tôi có nói cậu sao? Cậu tận

tâm tận tụy như vậy, ai mà chẳng khen ngợi cậu... ngay cả trong tên của cậu
cũng có một chữ "Thiện", hẳn là lương thiện lắm mới phải!"

Kỳ Thiện cố nén cảm giác co rút khác thường nơi yết hầu, tại sao cô

không khóc được nhỉ? Cứ giống y như tượng gỗ, ngay cả nước mắt cũng
chẳng có, đúng là vô dụng!

Đương nhiên, người bắt nạt người khác không cần nước mắt. Trong

lòng Kỳ Thiện rất rõ ràng, nếu như hôm nay người không nộp bài tập
không phải là Chu Yến Đình, cô cũng sẽ không đến mức như vậy, kết quả
có khả năng nhất là sau khi khuyên nhủ đối phương vài câu mà không được
thì cô cũng coi như xong. Trong lúc vô tình cô đã đem Chu Yến Đình đặt ở
phía đối lập với mình. Nếu nói như vậy, Chu Toán chỉ trích cô cũng chẳng
phải là oan ức.

Trước đây Kỳ Thiện còn nghĩ, tại sao lại có nữ phụ xấu xa suốt ngày

nhắm vào nữ chính? Quả nhiên nghệ thuật đến từ cuộc sống. Cô chính là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.