CHÚNG TA - Trang 19

Chu Toán nghe Triển Phi nói xong chỉ cười chứ không đáp. Lần đầu

tiên gặp mặt, Triển Phi cảm thấy lúc cười ánh mắt và nếp nhăn nơi khóe
miệng của người đàn ông trẻ tuổi này mới thật đẹp làm sao. Chẳng trách
chị Kỳ Thiện từng bảo cụm từ "Như hoa như ngọc" này ban đầu là dùng để
miêu tả đàn ông, bấy giờ cô nàng chẳng tin. Xem ra bố mẹ anh thật biết đặt
tên.

""Toán" có nghĩa là "cái thìa"." Người lên tiếng là Kỳ Thiện vẫn luôn

im lặng nãy giờ, trong sự ngạc nhiên của Triển Phi và hàng lông mày hơi
nhếch lên của Chu Toán, cô lại bổ sung một câu, "Làm bằng ngọc thì đúng
rồi, nhưng loại ngọc này không phải thuần ngọc."

Nguyên tắc đối nhân xử thế của Kỳ Thiện trước nay luôn là "Thêm

một chuyện chi bằng bớt một chuyện", Triển Phi hoàn toàn không ngờ cô
lại đột nhiên chêm vào một câu như thế. Mặc dù cô vẫn dùng giọng điệu
bình thản để nói chuyện như mọi khi, cứ như đang thảo luận một vấn đề
học thuật đơn giản, nhưng không hiểu tại sao lại khiến cho màu sắc của
"Kinh thi" phát sinh biến hóa một cách tế nhị như thế.

Triển Phi há hốc miệng, kéo Kỳ Thiện về hướng "Chu Thìa", vừa cười

vừa giải thích: "Đây là đồng nghiệp của em, Kỳ Thiện, là nhân viên quản lý
ở bộ phận sưu tập của thư viện chúng em. Bệnh nghề nghiệp, anh đừng để
ý."

Chu Toán hiển nhiên không hề để bụng.

Triển Phi cầm lấy hành lý từ trong tay Kỳ Thiện. Cuộc gặp gỡ tình cờ

khiến người ta vui vẻ này là món quà lớn nhất trong chuyến đi lần này,
những điều nên nói đã nói xong rồi, những điều chưa nói nên lời bây giờ
cũng chưa phải lúc để nói.

"Chúng em đi đây, rất vui vì quen biết anh." Triển Phi ngẩng đầu lên

nhìn Chu Toán, dịu dàng nói, "Sau này nếu như em gọi điện thoại cho anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.