CHÚNG TA - Trang 212

Bà Phùng Gia Nam quen với ánh sáng trong phòng, vẫy tay gọi con

trai đến bên cạnh mình. Như thể không ngửi thấy mùi thuốc lá và bia rượu
nồng nặc trên người Chu Toán, hàng mày bà chẳng mảy may chau lại.

Chu Toán ngả ngớn đứng một bên, chờ đón bão táp sau khoảnh khắc

yên lặng. Có điều bà chỉ yên lặng nhìn anh chốc lát, rồi đẩy đồ trên bàn đến
trước mặt anh.

"...Trường ngoại ngữ? Mẹ chịu cho con đi Canada một mình sao?"

Chu Toán nhìn tờ đơn xin đi học và bản cam kết trong tay, không che giấu
được sự kinh ngạc. Trong tưởng tượng anh, khả năng cao nhất là mẹ anh
nổi trận lôi đình, cấm túc anh suốt mùa hè, cắt tiền tiêu vặt, rồi tìm một
trường luyện thi giải nhất, bắt anh chuẩn bị năm sau thì lại.

Bà Phùng Gia Nam gật đầu: "Con muốn cách xa mẹ thì đi đi, càng xa

càng tốt." Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Chu Toán nhất thời
tâm trạng anh rối loạn: "Nếu con không đi thì sao?"

"Không đi cũng được." Vẻ mặt bà Phùng Gia Nam bình tĩnh, như thể

đã đoán được anh sẽ nói vậy, "Con mười tám tuổi rồi, bây giờ mẹ sẽ cho
con tự do mà con luôn mong muốn. Mẹ không quản thúc con nữa. Nếu con
chịu đi, mẹ sẽ sắp xếp tốt mọi thứ cho con. Đầu tiên con đi học tiếng Anh,
đồng thời học bổ túc lại chương trình lớp Mười hai, sang năm xin vào đại
học. Mẹ có dì họ bên đó , dì ấy có thể giúp đỡ cho con một chút, nhưng con
phải bắt đầu học cách tự chăm sóc cho mình. Nếu không muốn đi... mẹ
cũng không bắt ép, số tiền chứng minh tài chính và sinh hoạt phí do con tự
quản lý. Sau này sống tốt hay không, con cũng đừng đến tìm mẹ nữa. Dĩ
nhiên , ba con chịu quản con thì đó là chuyện của ông ấy."

Chu Toán đứng yên, ánh mắt như thể muốn nhìn thẳng đơn xin đi học.

Lúc bà Phùng Gia Nam rời khỏi phòng anh còn nói: "Trên thế gian

này có rất nhiều con đường, nhưng không có nghĩa con có thể đi lung tung,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.