CHÚNG TA SẼ BÊN NHAU BAO LÂU - Trang 118

Có thể là cậu, Linh và cả Tuấn nữa, tâm trạng đều như quả bóng bay kia.

Chỉ cần gặp gió mạnh là sẽ bay lên trời, nhưng nhất thời vẫn mắc kẹt trong
một mớ rắc rối khó thoát ra.

- Linh, tháng sau Tuấn nó đi Canada!

Tuấn đeo máy ảnh, đi khắp phố phường tấp nập. Một bản nhạc Jazz văng

vẳng vọng từ cửa sổ tầng hai một căn nhà kiến trúc Pháp sơn vàng cổ kính.
Chiều tàn, gió mùa về trên từng góc phố, người ta đi lại vội vã hơn.

Hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp đại học, con đường đời rộng thênh thang

mở ra trước mắt. Chúng ta phải lựa chọn con đường thế nào để phấn đấu và
nỗ lực trên suốt chặng đường đời. Công việc, hướng đi, mục tiêu, chuyện
yêu đương, chuyện gia đình… tất tần tật mọi thứ dội vào khiến cho ai cũng
đều cảm thấy sợ hãi, đều cảm thấy hoang hoải và muốn chạy trốn.

Hai mươi ba tuổi, có những lúc phát điên vì không thể thực hiện trọn vẹn

một ước mơ.

Hai mươi ba tuổi, cả Tuấn, cả Linh đều bối rối trước tương lai của chính

mình.

Tuấn nhớ Linh từng nói. Bởi vì còn tình cảm, nên mới khó buông tay. Và

chắc chắn còn tình cảm thì không thể gạt tay đối phương mà quay đầu ra đi.

Tuấn nhớ Linh từng nói. Cô ấy thích ghé vào quán café nằm sâu tít trong

con ngõ nhỏ mà đường vào chỉ đủ một người lách qua. Quán café có một
chiếc đàn violin cổ, quán café thích mở những bản nhạc Jazz êm đềm, giai
điệu lặp đi lặp lại da diết như dội về những ký ức đã xa…

Một tuần nữa phải rời khỏi đây, liệu cậu còn luyến tiếc những gì? Hoặc

không thì sau này mỗi khi nhớ lại, có cảm thấy hối hận hoặc xót xa hay
không?

Chiều nhạt như một bản hòa tấu dở tệ, người ta vẫn đi lướt qua nhau rất

nhẹ duy chỉ có âm thanh phát ra từ chiếc kéo của ông lão bán nộm bò khô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.