CHÚNG TA SẼ BÊN NHAU BAO LÂU - Trang 120

Khi chưa kịp yêu thương đủ, đã phải nói lời tạm biệt. Tuổi trẻ, giữa

những ngã tư đường khác nhau, chọn cái này, bỏ cái kia, cho dù đi con
đường nào cũng vẫn sẽ cảm thấy day dứt và hối hận. Nhưng lẽ nào vì cuộc
sống mà đang tâm vứt bỏ hạnh phúc? Lẽ nào tình còn ấm mà không giữ
chặt được tay nhau?

Yêu thương luôn phải trả một cái giá quá đắt khi tranh đua với cuộc

sống. Chúng ta luôn phải mạnh mẽ và lý trí, phải nỗ lực để đeo đuổi ước
mơ. Còn cảm giác thì sao? Có ai quan tâm đến nó?

Một quả bóng bay có sợi ruy băng màu xanh bay chầm chậm trên không

trung, rồi hòa lẫn với nền trời xanh biếc.

Có lẽ, cuộc đời luôn có nhiều sự lựa chọn, nhưng chúng ta có quyền

chọn được hạnh phúc cho riêng mình. Cho dù có sai lầm, cho dù sau này có
bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không cảm thấy ân hận, bởi vì trong quãng
thời gian tuổi trẻ, đã từng dũng cảm chọn lựa yêu thương.

Tuấn sực tỉnh, rồi chạy thật nhanh về hướng mà cô gái kia vừa đi khuất

dạng.

Tuấn hoàn toàn không biết, trước khi gặp Tuấn, Linh đã gặp Huy. Cậu ấy

đứng chờ Linh trước cổng ngôi biệt thự mà ngày nào Linh cũng đi qua đó,
và ngắm nhìn rất lâu. Bởi vì đã thành thói quen, nên bất giác đã trở thành
nơi có thể tìm thấy Linh mỗi khi cô “biến mất”.

- Huy ạ, tớ đang nghĩ cẩn thận về tương lai của mình, có lẽ tớ không thể

sống mãi không mục đích thế này.

Cuối cùng Linh cũng nhận ra, bản thân cô đã khiến Tuấn mệt mỏi. Cô

không muốn tự lập, càng ích kỷ không muốn cậu được tự do sải cánh. Cô
sợ bị bỏ chơ vơ lại một mình nhưng rồi cũng không chịu bước. Hà cớ gì mà
cô cứ bắt mọi người ở yên một chỗ vì mình?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.