Và Kai càng nói thì tôi càng khóc òa lên to hơn. Đến nỗi, người đi đường
tưởng rằng tôi bị anh ta bắt nạt. Thật sự thì Kai đã tìm ra tôi khi tôi và anh
ở một quãng khá xa, một khoảng thời gian khá lâu. Kai đã tìm ra tôi và
mắng cho tôi một trận, cũng là người dỗ dành tôi, nói với tôi rằng anh đã đi
tìm tôi, đã ở bên cạnh tôi rồi, tôi không cần lo sợ nữa. Tôi bất giác thấy
mình yếu đuối như một con mèo hen ốm o lâu ngày. Tôi khóc vì sợ chỉ một
phần, phần nhiều còn lại là vì buồn khi xa Kai. Anh ấy thật tốt. Anh chàng
tóc xoăn tít chơi bóng rổ đại tài thật tốt. Bạn biết không, kể cả khi tôi chưa
từng được chứng kiến Kai chơi bóng, tôi vẫn tin rằng anh ấy là một cầu thủ
cừ khôi, chỉ vì tôi đã từng nhìn anh xoáy quả bóng da cam trên tay mình, và
điều khiển nó rơi lọt thỏm vào một góc trong nhà kho. Kai cũng là một
chàng trai tốt, khi không bỏ mặc một con bé mét năm đứng giữa lòng
đường Seoul lúc đêm muộn. Kai đã đi tìm con bé ấy, ôm nó vào lòng, xoa
lên tóc nó thứ quan tâm ân cần dịu ngọt.
5. Seoul chờ…
Tôi ra về vào ngày hôm sau đó, Kai không tiễn tôi, chỉ có gia đình dì vừa
từ nhà chú trở về. Dì và các em ôm hôn tôi, tặng tôi những món quà lưu
niệm nhỏ xinh, dì nhắn gửi đôi lời hỏi thăm đến bố mẹ tôi ở Việt Nam.
Trong khoảng thời gian đó, tôi chỉ cười, và dõi mắt về phía xa xa chờ đợi.
Quả thật, tôi chỉ mong xuất hiện một cây nấm khổng lồ với mái đầu xoăn
tít. Giá như Kai đến, có lẽ tôi đã không buồn nhiều đến vậy.
Tối hôm trước, khi cùng nhau đi từ Seoul về nhà dì, Kai hỏi tôi có biết vì
sao lại là Hàn Quốc cho cuộc hành trình đi tìm tuổi hai mươi của tôi
không? Tôi ngơ ngẩn, anh bảo rằng vì tôi có mơ ước học về biên kịch phim
điện ảnh. Và anh giúp bố mẹ tôi tìm hiểu một số trường phù hợp cho tôi,
cũng giống như việc tìm thông tin về những suất học bổng của các trường
này. Kai cũng hỏi, có biết vì sao lại là Kai không? Tôi càng không hiểu gì,
mắt chớp nhanh, anh nói, vì chúng tôi đã từng gặp nhau khi còn nhỏ xíu,