22
Fleg hiện ra trên miệng hố. Cái cằm lõng thõng của nó xệ xuống. Mắt nó
dán vào mắt tôi.
— Mày đây rồi! – nó gầm lên.
Spork chồm đến bên cạnh Fleg. Nó nhe răng cười và nhểu nước bọt màu
vàng xuống, lấp lánh bên cạnh giày tôi.
— Dưới ấy có mùi gì ngon nhỉ! – Spork gào vang. – Tao đói quá!
Gleeb ló bộ mặt lông lá của nó ra giữa mặt Fleg và Spork.
Nó liếm liếm môi. Tôi nghe bao tử nó sôi ầm ầm.
— Kết thúc! – Spork gầm lên. – Lôi nó lên! Bọn ta sẽ chén thịt nó!
Tôi đưa tay lên che mặt.
— Xin đừng hại tao, – tôi kêu lên. – Tao chẳng làm gì hại bọn mày cả.
Fleg nhún vai:
— Mày đã chấp nhận chơi. Có lúc mày thắng. Có khi mày thua.
Spork và Gleeb thò vuốt xuống hố. Mấy cái vuốt nhọn quét qua người tôi.
Tôi ép sát người hơn vào tường.
— Làm ơn, – tôi van xin. – Làm ơn đi đi và để tao yên. Bọn mày thắng
rồi. Được chưa? Bọn mày có thể lấy hết điểm của tao.
— Điểm không thể đem cho được, – Fleg càu nhàu. – Mày biết điều đó
mà.
Mấy con khác gầm gừ tỏ vẻ đồng ý. Chúng đưa tay tóm tôi.
Mắt tôi nhìn quanh hố.
Tôi cần tìm một cái gì đó để làm vũ khí.
Rễ cây ư?