24
— Ôi chao! – Quái vật bé xíu vung tay loạn xạ.
Quái vật nhóc con! Quái vật duy nhất cao chưa đến một mét. Quá nhỏ để
có thể tham dự cuộc chơi.
Thật bất công! Tôi nghĩ.
Hi vọng của tôi, một lần nữa, vội tan.
Tôi nhặt hòn đá và giận dữ ném vào rừng.
— Bọn mày ở đâu? – tôi hét. – Hãy lộ mặt mà chơi!
Quái vật nhóc con vỗ tay và gầm gừ với vẻ hạnh phúc.
Tôi nhìn nó. Tại sao nó lại đứng đây một mình?
Rồi tôi chợt hiểu ra. Dĩ nhiên.
Chắc chắn phải có một con quái vật khác ở bên cạnh. Một con cao hơn
một mét, đủ khôn để giữ con quái nhóc.
Một con tôi có thể chạm vào.
Tôi quan sát kĩ vùng đất, kiểm tra từng bụi cây, hòn đá. Tôi sẽ phải đến từ
phía sau chúng.
Hít một hơi thở sâu, tôi nhón chân nhẹ nhàng đi vào rừng, dừng lại xem
xét kỹ sau mỗi tảng đá.
Rắc. Chân tôi giẫm lên một cành cây
Tôi đứng im và đợi.
Lặng như tờ.
Tôi bước tới.
Tôi cẩn thận lắng nghe.
Lặng như tờ.