27
Tôi vẫy vùng và vung chân đạp loạn xạ.
— Đừng! Đừng đạp nữa! – một giọng nói quen thuộc cất lên.
— Nat! – tôi reo lên. Tôi quay lại. – Nat! Em không sao chứ? Làm sao em
có thể ra khỏi cái lồng đó?
— Lồng ư? Lồng nào? – Cậu em hỏi vặn lại.
— Cái lồng Tử hình ấy, – tôi nói. – Nat, tự em trốn ra hay bọn chúng thả
em?
— Em không phải là Nat. Em là Pat đây mà.
— Pat ư? – tôi nhìn nó với vẻ nghi ngờ. Rồi tôi choàng tay ôm chầm lấy
nó. Chưa bao giờ tôi cảm thấy sung sướng như gặp nó lần này.
— Em chạy đi đâu vậy? – tôi hỏi.
— Em chạy đâu? – nó kéo dài giọng. – Bọn chị trốn đâu mất thì có. Em
đã đi tìm khắp nơi. Khu rừng này thật là kì lạ. – Nó nhìn quanh – Nhưng,
Nat đâu rồi?
— Bị nhốt rồi, – tôi giải thích cho Pat. – Bọn quái vật tóm được nó. Sau
khi em chạy vào rừng, bọn chị phải chơi cái trò này và…
— Trò chơi à? – Pat hỏi lớn. Nó lắc đầu ngờ vực. – Em thì bị lạc trong
rừng còn chị và Nat thì lại chơi đùa?
— Không phải như em nghĩ đâu, – tôi nói. – Chúng ép bọn chị chơi, – tôi
hạ giọng khẽ nói vào tai Pat. – Như thể chơi trốn tìm. Nhưng chúng là kẻ
Trốn. Chị là người Tìm, là Quái vật từ Phương Đông.
— Thôi đủ rồi, – Pat hấp háy mắt.
— Thật đấy, – tôi khẳng định. – Trò chơi này liên quan đến tính mạng…
Em phải tin chị.