CHÚNG TỪ PHƯƠNG ĐÔNG TỚI - Trang 87

27

Tôi vẫy vùng và vung chân đạp loạn xạ.

— Đừng! Đừng đạp nữa! – một giọng nói quen thuộc cất lên.

— Nat! – tôi reo lên. Tôi quay lại. – Nat! Em không sao chứ? Làm sao em

có thể ra khỏi cái lồng đó?

— Lồng ư? Lồng nào? – Cậu em hỏi vặn lại.

— Cái lồng Tử hình ấy, – tôi nói. – Nat, tự em trốn ra hay bọn chúng thả

em?

— Em không phải là Nat. Em là Pat đây mà.

— Pat ư? – tôi nhìn nó với vẻ nghi ngờ. Rồi tôi choàng tay ôm chầm lấy

nó. Chưa bao giờ tôi cảm thấy sung sướng như gặp nó lần này.

— Em chạy đi đâu vậy? – tôi hỏi.

— Em chạy đâu? – nó kéo dài giọng. – Bọn chị trốn đâu mất thì có. Em

đã đi tìm khắp nơi. Khu rừng này thật là kì lạ. – Nó nhìn quanh – Nhưng,
Nat đâu rồi?

— Bị nhốt rồi, – tôi giải thích cho Pat. – Bọn quái vật tóm được nó. Sau

khi em chạy vào rừng, bọn chị phải chơi cái trò này và…

— Trò chơi à? – Pat hỏi lớn. Nó lắc đầu ngờ vực. – Em thì bị lạc trong

rừng còn chị và Nat thì lại chơi đùa?

— Không phải như em nghĩ đâu, – tôi nói. – Chúng ép bọn chị chơi, – tôi

hạ giọng khẽ nói vào tai Pat. – Như thể chơi trốn tìm. Nhưng chúng là kẻ
Trốn. Chị là người Tìm, là Quái vật từ Phương Đông.

— Thôi đủ rồi, – Pat hấp háy mắt.

— Thật đấy, – tôi khẳng định. – Trò chơi này liên quan đến tính mạng…

Em phải tin chị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.