CHÚNG TỪ PHƯƠNG ĐÔNG TỚI - Trang 97

— Tao sẽ tóm được nó, – tôi nghe Spork bảo với mấy con khác. – Tao

phải chạm lại nó! Không có con người nào lại có thể buộc tao làm Quái vật
từ Phương Đông!

Tôi nghe bước chân chúng nện ầm ầm, rẽ sang hướng khác.

Một “tren” phút! Tôi không biết chính xác “tren” là gì, nó dài bao lâu?

Nhưng tôi biết cuộc chơi sắp kết thúc. Nếu Spork không chạm được tôi thì
các em tôi và tôi sẽ được tự do.

Nhưng tôi không thể nào nán lại trong cái hang đầy rận này một giây nào

nữa. Tôi run rẩy lần ra phía cửa hang. Khắp người tôi ngứa ngáy, nhức nhối
đến nỗi tôi rất khó cử động tay chân.

Pat nhấc chân lên.

— Thậm chí chúng đã bò cả vào trong giày em! – nó càu nhàu rồi tháo

dây, cởi giày ra. Nó lật ngược chiếc giày xuống. Hàng trăm con rận đen rơi
lộp độp xuống đất, chen chúc rồi phóng vụt đi.

— Tao chẳng thế nào hết ngứa ngáy! – tôi than. – Tao sẽ bị ngứa suốt cả

những năm tháng còn lại của cuộc đời.

— Tốt hơn là bọn mày nên trốn đi, – con quái chó-sóc nhắc nhở. – Bọn

chúng có thể quay lại. Còn bọn mày chỉ có thể được phép sử dụng cái hang
này mỗi một lần này thôi.

Pat và tôi cám ơn quái vật rồi lao vào rừng.

Tôi chưa thấy vạt rừng này bao giờ. Pat và tôi mở lối qua các cụm cây

cao. Tôi dừng lại.

Một cây liễu khổng lồ mọc ngay trước mặt. Cành của nó thòng xuống,

quét cả lên mặt đất.

Có phải đây là cây liễu Gulla?

Chắc là thế.

Tôi nhìn quanh, hòng tìm một nơi để nấp. Một phiến đá thấp, dài nhô lên

khỏi mặt đất, bên cạnh cây liễu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.