CHÚNG TỪ PHƯƠNG ĐÔNG TỚI - Trang 98

— Nhanh lên! – tôi khẽ giục rồi chộp tay Pat kéo vào sau tảng dá.

— Kia chắc là cây liễu Gulla, – tôi bảo nó. – Khi mặt trời lặn khuất sau

thân cây ấy, chị em ta sẽ bình yên.

Pat gật đầu mà không nói gì. Nó đang thở dồn dập. Nó gãi má vì hãy còn

ngứa, cả hai chị em hãy vẫn còn ngứa.

— Nằm yên, – tôi nhắc. – Chớ có chạm tảng dá.

Chúng tôi cuộn tròn người, nằm im lặng.

Và chờ đợi.

Tim tôi nện thình thình trong lồng ngực. Da tôi ngứa ngáy. Tôi nằm sát

gần cậu em và lắng nghe.

Im lặng.

Chỉ có tiếng thì thào của gió ngao du qua rừng cây. Không có một âm

thanh nào khác.

— Chúng ta đã bình yên chưa? – Pat run rẩy hỏi.

— Chưa đâu, – tôi trả lời. Tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời đang ngả dần

sang màu than. Vài tia nắng yếu ớt quét lên ngọn cây liễu.

— Nhanh lên! – tôi giục mặt trời. – Lặn đi! Mày còn chờ gì nữa?

Bầu trời tối lại, chỉ còn chút ánh sáng lờ mờ bên kia cây liễu Gulla.

Bóng tối sập xuống. Cả bầu trời đen thui.

Mặt trời đã lặn.

— Bọn ta bình yên rồi! – tôi gào và nhảy cẫng lên. Tôi quay lại vỗ vào

người Pat.

— Bọn ta tự do! Bọn ta đã chiến thắng!

Tôi bước chân ra khỏi tảng đá.

Một bàn tay nặng nề đập mạnh vào tôi. Đập vào vai.

— Mày Tìm! – Spork rống vang. – Mày là đứa Quái vật từ Phương Đông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.