CHỨNG VỌNG TƯỞNG CỦA HOẮC TIÊN SINH - Trang 141

"Xin lỗi có lợi ích gì, anh phải hứa với em về sau không được lén lút

chạy mất. Hơn nữa, dù em gào thét kêu anh cút anh cũng không thể cút
được nhé!" Ngón tay mảnh khảnh tiếp tục chọc à chọc: "Lẽ nào anh không
biết đa số con gái đều miệng nói một đường, lòng nghĩ một nẻo sao? Nhất
là hai chúng ta đã kết hôn rồi!"

Hoắc Lương im lặng một hồi, đột nhiên hỏi: "Vì sao em không sợ?"

"Sợ cái gì?"

"Anh." Anh có chút không muốn nhắc tới chuyện mình khác thường,

nhưng anh rất muốn biết: "Người bình thường biết tình huống này của anh
đều sợ hãi." Ai lại muốn sống chung với kẻ có bệnh tâm thần chứ?

Lần này đổi lại Tiết Tiểu Tần há hốc mồm không nói ra lời, cuối cùng

thẹn quá hóa giận: "Anh quản được em hả!"

"Tiểu Tần, nói cho anh biết đi." Ánh mắt Hoắc Lương mang theo thỉnh

cầu: "Anh muốn biết vì sao em không sợ anh, không rời khỏi anh. Anh đem
mọi thứ của mình dành tặng cho em, dù không có anh bên cạnh em cũng có
thể sống thật tốt. Em còn trẻ lại xinh đẹp, về sau sẽ tìm được người đàn ông
tốt hơn... Vì sao em không buông tay? Tại sao còn tới tìm anh?"

"Vì sao em khóc?"

Mặt của Tiết Tiểu Tần phụt một cái đỏ bừng, đầu ngón tay Tiết Tiểu

Tần không còn sức chọc Hoắc Lương, thay vì nói chọc chẳng thà nói là
chấm chấm. Một hồi lâu cô mới thỏ thẻ: "Bởi vì em thích anh."

Rất thích, rất thích, thích đến nỗi có thể gọi là yêu. Bởi vì cô biết, trên

thế giới này ngoại trừ ba và mẹ chỉ có một mình Hoắc Lương yêu thương
cô như thế, càng không muốn vứt bỏ phần yêu này: "Hoắc Lương, em nghĩ
có lẽ em đã yêu anh. Mặc dù tình yêu em dành cho anh không sâu đậm
bằng anh yêu em, nhưng đó là vì chúng ta chưa quen nhau lâu. Sau này, em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.