CHỨNG VỌNG TƯỞNG CỦA HOẮC TIÊN SINH - Trang 360

Anh mặt không chút biểu cảm nhìn Tiết Tiểu Tần, ánh mắt luống

cuống. Tiết Tiểu Tần cố ý diễn xiếc, hút hút lỗ mũi, cố gắng ép nước mắt ra
ngoài -- nhưng không được đành tự véo bắp đùi mình, lập tức nước mắt
lưng tròng quanh hốc mắt. Cô dùng vẻ mặt lê hoa đái vũ nhìn chằm chằm
Hoắc Lương: "Em đã làm chuyện có lỗi với chồng mình, em không thể tiếp
tục qua lại với ngài. Em, em xin từ chức! Sau này, em không tới đây nữa!"
Nói xong, cô đứng lên, khóc hu hu quay người muốn bỏ chạy.

* Lê hoa đái vũ [

梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn

miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu
tả sự kiều diễm của người con gái.

Tuy rằng Hoắc Lương không biết nên đối đáp như thế nào, nhưng anh

biết không thể để Tiết Tiểu Tần đi. Thế nên, anh dùng tốc độ cực nhanh ôm
eo cô, kéo người trở về. Tiết Tiểu Tần vừa đánh bùm bụp lên ngực anh, vừa
tự oán trách bản thân: "Ngài buông ra! Ngài để em đi chết đi! Ngài để em
đi chết đi!"

Hoắc Lương: ". . ."

Tiết Tiểu Tần cảm thấy như thế còn chưa đủ, cô giả khóc, tiếp tục

đánh Hoắc Lương. Hoắc Lương còn chưa kịp mặc quần áo đàng hoàng,
ngoan ngoãn ngồi trên sàn nhà để mặc cho cô bắt nạt. Một hồi lâu, anh ôm
chặt cô, rất trúc trắc nói: "Đừng như thế..."

"Ngài đã ngủ với em rồi còn kêu em đừng như thế à? Cái đồ bạc tình

bạc nghĩa, chẳng trách người ta đều nói không thể tin lời nói của đàn ông.
Vừa ngủ với nhau xong ngài đã thấy em phiền rồi đúng không?"

"Không phải..."

Hết chương 49

[Chứng vọng tưởng của Hoắc tiên sinh] Chương 50

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.