CHỨNG VỌNG TƯỞNG CỦA HOẮC TIÊN SINH - Trang 417

tự giết bản thân chứ không trói buộc em." Ngược lại sau khi em rời khỏi
tôi, em chắc chắn sẽ đón chào cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

Tiết Tiểu Tần không biết nên hình dung như thế khi bản thân nghe

Hoắc Lương như vậy. Cô nhìn anh, anh không có biểu cảm gì khác, bình
tĩnh nói chuyện tựa như đang nói với cô rằng hôm nay thời tiết thật đẹp.
Cuối cùng, cô không nhịn được ôm cổ anh, thì thào mắng anh: "Chàng
đúng là tên ngốc!"

Hoắc Lương lập tức phủ nhận: "Chỉ số thông minh của tôi cao tới 180,

cái chữ ngốc này tuyệt đối không dính dáng gì tới tôi."

"Không." Tiết Tiểu Tần lắc đầu: "Chàng chính là chàng ngốc, rất ngốc,

rất ngốc, còn ngốc hơn em."

Chỉ có kẻ ngốc mới mổ xẻ trái tim mình ra cho người khác nhìn,

không sợ hãi mà yêu một người. Tiết Tiểu Tần tự nhận bản thân không thể
làm được điều này, cô yêu Hoắc Lương, việc này là không thể phủ nhận
nhưng so với tình yêu Hoắc Lương dành cho cô, tình yêu của cô liền trở
nên tầm thường. Yêu như thế, cô không thể làm được, đương nhiên cũng
chẳng thể báo đáp anh.

Âm thầm mà sâu đậm, cần cảm nhận thật cẩn thận mới có thể quý

trọng.

Sau cùng cô cười cười, ghé vào bên tai Hoắc Lương khẽ nói: "Em yêu

chàng."

Khóe miệng Hoắc Lương rất nhẹ nhàng cong lên.

Tôi cũng yêu em.

Nhìn Hoắc Lương ngoan ngoãn nằm thẳng, để mặc cho cô muốn làm

gì thì làm, Tiết Tiểu Tần suy nghĩ một hồi, rốt cuộc không đành lòng xuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.