Bởi vì người nhà họ Tiết kinh ngạc đến ngây người, Hoắc Lương nhân
cơ hội này gắp củ sen kẹp thịt chiên* giòn thả vào bát của Tiết Tiểu Tần.
Cái này là món cô thích nhất lại không cay, mặc dù ăn đồ chiên trong thời
gian 'dì cả' tới chơi cũng không tốt nhưng vẫn tốt hơn việc cô cứ nhìn chằm
chằm món gà cay.
Bọn họ ngẩn ngơ kệ bọn họ, Hoắc Lương cứ bình tĩnh lột vỏ tôm cho
Tiết Tiểu Tần, lại đẩy đĩa dấm chua tới trước mặt cô, ý bảo cô ăn.
Làm sao Tiết Tiểu Tần có thể nuốt trôi?
Cô khó tin nhìn Hoắc Lương: "Vì sao anh không tức giận?"
"Tại sao phải tức giận?" Đối với anh, người phụ nữ kia chẳng khác gì
người xa lạ. Anh đã sớm trưởng thành, lúc còn nhỏ anh cũng không khát
vọng tình thương của mẹ bao nhiêu -- Có lẽ đã từng có một chút nhưng anh
thật sự không đặc biệt để ý. Không phải mọi đứa con yêu thích mẹ mình
đều hi vọng có thể cùng mẹ sinh hoạt ở bên nhau.
"Em không phải nói cái này! Em biết bà ta không có nghĩa gì với anh,
nhưng ý của em chính là -- bà ta có phải bị bệnh hay không? Tự nhiên lên
trên TV công bố thông tin cá nhân của anh ra ngoài? Ngộ nhỡ bị mọi người
phát hiện, cuộc sống của chúng ta bị đưa ra ngoài ánh sáng sẽ phiền phức
biết bao nhiêu, bà ta chưa từng lo nghĩ cho anh sao? Bà ta là mẹ của anh à!"
"Đã sớm không phải." Hoắc Lương xoa xoa đầu Tiết Tiểu Tần, ban
đầu anh muốn hôn cô nhưng trưởng bối đang ở đây, hơn nữa anh vừa ăn gà
cay, không thích hợp hôn môi.
Dứt lời, anh còn chân thành nhìn ba mẹ vợ nói: "Không cần để ý đến
bà ta."
Tiếp đó lại nói với Tiết Tiểu Tần: "Bà ta không quan trọng."