CHỨNG VỌNG TƯỞNG CỦA HOẮC TIÊN SINH - Trang 488

"Thế nhưng..."

"Không." Cô thẳng thắn cự tuyệt.

"Nhưng..."

"Không." Tiết Tiểu Tần nhìn bọn họ: "Các người nghe không hiểu

tiếng người sao? Từ Phàm sống hay chết đều không liên quan gì đến chúng
tôi."

Triệu nữ sĩ lao tới, ùm một tiếng quỳ gối trước Hoắc Lương: "Hoắc

Lương! Van cầu con! Xin con nể tình mẹ là mẹ của con, nể tình mẹ mang
thai chín tháng mười ngày sinh ra con! Cứu Tiểu Phàm đi! Cầu xin con!
Cứu con bé đi!"

Hoắc Lương nắm tay Tiết Tiểu Tần, anh thật sự hết kiên nhẫn đối với

trò cười hoang đường này: "Không."

"Con không cứu con bé sẽ chết!" Triệu nữ sĩ kêu khóc: "Con bé chống

đỡ được bao lâu nữa, con là hi vọng cuối cùng của con bé!"

"Phải?" Thanh âm Hoắc Lương hiếm thấy mang theo ý cười: "Đời

người chính là như vậy, có hi vọng cũng có thất vọng."

"Hoắc Lương! Anh có tính ngươi hay không? Mặc kệ nói như thế nào,

Tiểu Phàm cũng là em gái cùng cha cùng mẹ với anh!" Từ Ngao giận dữ
gào lên: "Nếu anh còn một chút lương tri, lập tức theo chúng tôi làm xét
nghiệm."

"Cùng cha cùng mẹ?" Hoắc Lương lặp lại, nói với Triệu nữ sĩ: "Nếu

trong thân thể cô ta chảy dòng máu của người kia, vậy thì càng tốt, nhờ bà
giúp tôi chuyển lời chúc phúc cho cô ta, chúc cô ta sớm ngày bình phục."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.