CHUỖI HẠT AZOTH - Trang 158

luôn ngả xanh vert.

Thông điệp đơn giản: Ánh trăng là tiếng gọi thầm lặng.

Mẹ đang ở đâu đây, rất gần.

Mẹ đang chờ ta đến.

Ý nghĩ cồn lên trong Nguyên, chưa bao giờ mạnh và rõ đến thế.

Bất kể nguy cơ có thể đổ thẳng vào hàng rào gỗ mục bên mé trái mà rơi

lại xuống biển chết, cô gái nhỏ vẫn lao theo ván sàn dốc nghiêng, chạy dọc
mép boong tàu. Tuy nhiên, căng mắt tìm, Nguyên vẫn không thấy cầu
thang nào cả. Bỗng, một lần nữa, cô nhận ra một thứ quen thuộc: Tấm bảng
đồng nhỏ và các chấn song sắt han rỉ. Hình ảnh giống hệt cánh cửa thang
máy cô từng được mẹ cho xem trong quyển sách tranh duy nhất, kể về một
toà lâu đài huyền bí, ngày thơ bé. Đó cũng chính là cánh cửa mà buổi đầu
tiên đặt chân vào khu nội trú, cô đã bàng hoàng đứng sững trước nó. Và giờ
đây, cửa thang ấy lại xuất hiện, nhưng ở một vị trí khác thường: nằm cùng
mặt phẳng với mặt sàn tàu.

Mất một lúc xoay sở với những bánh xe và chấn song rỉ sắt đóng cứng,

Nguyên cũng mở được cửa sắt kéo, đẩy nốt tấm kim loại chắn kín phía
trong sang một bên. Tiếng cọ xát chói tai, tiếng loảng xoảng va đập lại trở
nên dễ chịu vì phá vỡ bầu không khí nặng nề. Nguyên bám theo chấn song,
lần dò bàn chân trần trên các bậc thang, bước xuống.

Hoàn toàn trái ngược với hình ảnh mục ruỗng phía trên boong, nơi đây,

mọi thứ đều ngăn nắp. Và lạ lùng hơn hết, tất cả đều không hề lạ lẫm với cô
gái nhỏ.

Nguyên đang hiện diện giữa những căn phòng nối tiếp. Ánh sáng xanh

nhạt, làn nước biển cùng màn sương trắng đục bên ngoài lớp kính ô cửa sổ
đủ rọi sáng không gian bên trong. Đầu tiên là căn phòng với bộ bàn ghế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.